Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi

Chương 2 : Bị biến thành zombie

Ngày đăng: 20:07 20/04/20


Ba ngày sau, Nam Ca tỉnh dậy trong màn mưa.



Sau đó, cô phát hiện mình bị mất trí nhớ rồi.



Thật ra không phải mất hoàn toàn, vì cô còn nhớ rằng mình tên Nam Ca, là một bác sĩ, cô muốn đến phía Bắc thành phố.



Trừ những điều đó, còn lại cô không nhớ gì cả.



Nhưng mà... phía Bắc thành phố? Tại sao cô lại muốn đến đó?



Nam Ca nghĩ nát cả óc cũng không ra.



Tách tách, Nam Ca nghe một lúc lâu mới biết đó là nước chảy ra từ tóc của mình.



Cô rất muốn nhìn thử, nhưng cổ quá cứng. Cô thử bước đi, mấy đốt ngón tay rắc rắc rung rẩy.



Nam Ca chậm chạp nâng tay lên nhìn, theo ánh sáng, cô nhìn thấy da mình loang lổ vết xanh đen, còn có cả thịt bị thối rửa đang nhăm nhe rớt xuống, loáng thoáng thấy được xương trắng bên trong.



Lạ là cô lại không hề sợ hãi, bình tĩnh tiếp nhận mọi thông tin mình phát hiện.



Xung quanh là cảnh hoang tàn, có tờ báo bị thổi ngang qua, Nam Ca cố gắng quay cổ nhìn thử, thấy trên mặt báo viết những người như cô được gọi là “Zombie“.



Rõ ràng cô là một bác sĩ, sao lại biến thành Zombie được?



Trên đất có một vũng nước, Nam Ca cúi đầu nhìn, vốn muốn thử xem xem gương mặt mình thế nào, ai ngờ nghe “tõm” một cái, tròng mắt của cô rớt thẳng xuống nước!



“Ấy... da... sợ... muốn... chết... luôn...”



Không chờ mình nói xong, Nam Ca tự ngậm miệng lại.



Sao không riêng gì việc đi đứng, ngay cả nói mà cô cũng nói chậm thế này! Nam Ca nhếch nhếch miệng, cảm nhận cơ thể cứng ngắt.



Cô cười thầm, cảm nhận được mồm miệng của mình vẫn còn, đúng là không phải chuyện dễ dàng.



Cô xoay người, quyết định tìm hỏi một Zombie khác, có phải chúng cũng như cô hay không.



Đi chậm chậm được hai bước, Nam Ca cảm giác thấy hình như mình đã quên mất cái gì đó.



Mẹ nó, quên mất! Mình còn chưa nhặt mắt lên!



Nam Ca vội vàng quay lại, tuy theo cảm nhận của cô là “vội vàng”, nhưng người ngoài nhìn vào chẳng khác nào cô đang bật chế độ slow motion.



Quay lại vũng nước, Nam Ca khó khăn ngồi xuống, lấy sức đưa tay ra mới cầm được tròng mắt, tốn rất nhiều thời gian mới nhét nó trở lại vị trí cũ.




Cô dừng chân lại.



Lý trí sót lại đang hỏi cô, cô cũng muốn trở thành như vậy ư?



Không, cô không muốn, nhưng cô không thể khống chế được bản thân.



Cô mê muội khát máu, nếu không có máu, cô sợ mình cũng sẽ chết mất!



Vứt lý trí sang một bên, cô siết chặt dao phẫu thuật, tự an ủi bản thân, cùng lắm cô sẽ không cắn họ, vậy họ sẽ không biến thành Zombie...



“Chu Liêm, rút thôi! Chúng ta không cầm cự nổi nữa!”



Hôm nay những người còn lại may mắn sống sót đều hối hận vô cùng, họ đã quá coi thường mấy con Zombie này rồi. Bây giờ không thể vào bệnh viện được, mấy Zombie trên phố đang hận không thể nhanh chóng đến đây, nếu họ không rời đi nhanh, có thể sẽ không chạy được nữa.



Lúc nói chuyện, anh ta thấy Nam Ca xông tới, tay anh ta vung lên muốn chém đầu cô.



Nam Ca đã để ý từ sớm, cô cúi người để tránh.



Người đàn ông kia không ngờ Zombie còn biết tránh tấn công, anh ta sợ hãi nói: “Chu Liêm! Rút nhanh đi! Zombie tiến hóa rồi!”



Lỗ tai Nam Ca chỉ điên cuồng nghe thấy giọng nói: Máu, máu, mình muốn máu...



Quả nhiên, sau khi anh ta kêu lên, đã có Zombie nhanh chóng cắn lấy từ phía sau!



Nam Ca trơ mắt nhìn anh ta giãy dụa vài lần rồi bất động.



Chu Liêm cũng hiểu không thể ở lại đây nữa, thế nên họ bắt đầu phá vòng vây.



Nhưng Zombie càng lúc càng nhiều, họ không thể ra được!



Nếu lúc này Nam Ca có thể nói, nhất định cô sẽ cười vài tiếng, đắc ý hỏi: “Mấy người muốn trốn à? Mấy người trốn không thoát đâu! Giờ đều là thức ăn của tôi rồi! Ha ha ha...”



Ai mà ngờ, cô còn chưa kịp thưởng thức thì phía sau đã vang lên tiếng rầm rầm ùng ùng, cô còn tưởng là động đất, lúc quay đầu lại nhìn mới biết đó là xe tăng đang tiến lại!



Cô không nhìn thấy mặt của người điều khiển, nhưng tính cảnh giác của Zombie như bản năng, cô khụy chân, bịch một cái đập người xuống đất, bắt đầu giả chết!



Quả nhiên, sau khi xe tăng dừng lại, Nam Ca nghe thấy một loạt tiếng đạn nả liên hoàn!



Pằng pằng pằng, không lâu sau, đống Zombie đã bị tiêu diệt sạch sẽ!



Sau khi tiếng súng dừng lại, một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Mấy người rời khỏi đây đi, sau này đừng đến những nơi nguy hiểm như vậy nữa.”