Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi

Chương 11 : Tôi là Nam ca

Ngày đăng: 20:07 20/04/20


Hiện tại, anh ta là chỉ huy cao nhất ở thành phố này, thế nhưng lại bị người ta chửi thẳng vào mặt, Trần Bạch Kiêu tức giận.



Nhưng anh ta bỗng nhớ đến người đàn ông đã đấu với mình hôm nay, giọng nói bỗng trở nên kinh ngạc: “Là anh!”



Lệ Sâm chỉ lạnh lùng trả lời: “Sơ tán người dân.”



“Nói tình hình cụ thể cho tôi biết, tôi mới có thể đưa ra quyết định tốt nhất.” Trần Bạch Kiêu tạm thời không lên trực thăng.



Nhưng người kia nghe thấy lời của Lệ Sâm trong kênh quân đội đều thầm nghĩ Trần Bạch Kiêu thật lỗ mãng. Trong thời kỳ mọi tin đồn đều là nhảm nhí này, sao anh ta lại có thể khinh địch mà tin người như vậy?



Lệ Sâm cũng không úp mở, anh nói cảm giác vừa nãy của Nam Ca cho Trần Bạch Kiêu nghe.



Mỗi một câu anh nói ra, sắc mặt Trần Bạch Kiêu càng trở nên nghiêm trọng hơn.



“Sao bỗng nhiên lại có nhiều Zombie đến phía Bắc như vậy?” Sau khi nói xong, anh ta lạnh người: “Là những người dân tụ tập kia!”



Mấy Zombie kia có thể đã cảm nhận được sự sống, đương nhiên, điều đáng sợ hơn chính là có Zombie dẫn đầu cả bầy.



Mạt thế chỉ vừa đến có vài ngày, thậm chí con người còn chưa thể tìm được nguồn nước và nơi cư trú tạm thời, thế mà Zombie đã có thể điều khiến được hơn mười nghìn đồng loại của chúng!



Đây đúng là chuyện rất đáng sợ!



“Có thể thử tập hợp mọi người lại, dùng tên lửa để tiêu diệt?” Trần Bạch Kiêu thương lượng với Lệ Sâm, hoàn toàn quên mất cả hai vừa đấu một trận sống mái.



“Sợ là không được.” Hiện tại Lệ Sâm cũng rất nôn nóng, anh siết chặt tay lái: “Vì tai nạn đáng sợ này, vệ tinh của căn cứ đã bị phá hủy hoàn toàn, vậy nên tính chính xác để tiếp cận mục tiêu không được đảm bảo. Hơn nữa... nếu dùng tên lửa, cả phía Bắc thành phố nhất định sẽ trở thành đất hoang.”



Tên lửa là loại vũ khí rất đáng sợ, lại khiến môi trường ô nhiễm nặng, nếu không phải bất đắc dĩ, nhất định không được dùng đến nó.



“Này không được, kia cũng không được!” Trần Bạch Kiêu hận không thể chửi thề: “Thôi, trước tiên tôi sẽ sơ tán người dân đi, sau đó sẽ tiếp tục nghĩ cách.”



Sau khi nói xong, Trần Bạch Kiêu tắt tọa đàm.



Anh ta leo lên trực thăng, nhanh chóng đưa lệnh.



Những người ở căn cứ bảo thủ nghe xong mệnh lệnh của anh ta đều phản đối ngay lập tức: “Sao anh có thể xác định bên kia không lừa anh? Hơn nữa, nhiều người như vậy thì làm sao có thể đưa đi hết được?”



“Đưa không được cũng phải đưa! Còn việc anh ta nói thật hay nói láo... Nếu có chuyện xảy ra, tôi sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ!” Trần Bạch Kiêu gằn giọng, sau đó ngắt liên lạc.



Anh không cho trực thăng về căn cứ mà bay đến phía Bắc.



Lúc này, Lệ Sâm và Nam Ca ngồi trong xe, Nam Ca chợt nghe anh nói: “Đích đến của chúng ta là Bắc Hải.”



Hiện tại bọn họ cách phía Bắc rất xa, có thể rời khỏi nơi này.
Cô có thể bị bầy Zombie chắn mất, cũng có thể phải trở nên phụ thuộc vào Zombie thủ lĩnh kia.



Nói không chừng, cô sẽ mất đi ý thức, thật sự biến thành cái xác không hồn.



Lòng của Lệ Sâm chợt trở nên khó chịu.



Rõ ràng không nên có lòng trắc ẩn với một Zombie, thế giới bây giờ, phải tiêu diệt bọn chúng.



Lúc này đây, vì bảo vệ người dân, anh phải đẩy Nam Ca ra ngoài.



Cho nên lúc nói chuyện với Nam Ca, giọng điệu của anh rất dịu dàng.



Nam Ca còn nhếch môi cười, không phát hiện con đường phía trước nguy hiểm như thế nào.



Cô nói chậm: “Nam... Ca.”



Sau khi nghe xong, Lệ Sâm mở to mắt nhìn, hỏi cô: “Đây là tên của cô?”



Tim của anh như có ai đó bóp chặt.



Hóa ra giữ cô ở bên mình lâu như vậy, anh lại không biết gì về cô.



Chỉ là tiểu câm điếc, tiểu câm điếc...



Nam Ca cười rực rỡ, dù sao sau khi quay lại, cô có thể uống máu người này rồi! Thật là quá mức mong đợi!



“Ừ.”



Nam Ca không nói nhiều, xoay người rời đi, rất nhanh đã hòa mình với bầy Zombie.



Rõ ràng ánh mắt của cô trống rỗng, nhưng Lệ Sâm nghĩ mình từng nhìn thấu rất nhiều điều lại không chú ý đến.



Cô nói cho anh biết tên của mình, là muốn anh nhớ rõ.



Nhưng Nam Ca còn có thể trở về sao?



Lệ Sâm vô thức bước về trước, anh muốn kéo Nam Ca về, nhưng vẫn chỉ trơ mắt nhìn cô rời đi.



Nam Ca, Nam Ca, anh thầm gọi tên cô mấy lần. Cuối cùng, anh ép bản thân thu hồi tầm mắt, lấy bộ đàm ra.



Kết nối với phía Trần Bạch Kiêu, giọng nói Lệ Sâm bình bình: “Tôi có cách đuổi Zombie đi.”