Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
Chương 139 : Tôi đồng ý với anh
Ngày đăng: 20:08 20/04/20
Về sau khi Nam Ca tinh tế hồi tưởng qua, lúc đó tựa hồ là lần đầu tiên Lệ Sâm chia sẻ nội tâm của mình cho cô nghe. Cũng là lần đầu tiên cô biết rõ hóa ra cường đại như Lệ Sâm cũng sẽ lo lắng cùng sợ hãi. Mà người khiến anh lo lắng lại là chính mình.
Mưa lớn ngừng lại, chân trời lộ ra chút xanh lam sau cơn mưa. Bên cạnh mùi máu tanh, hương vị xung quanh hai người thay đổi trở nên ngọt ngào.
Nam Ca ma xui quỷ khiến gật đầu, đồng ý với anh: "Tôi không lừa anh nữa."
Lệ Sâm chụp cô vào trong ngực mình, giữa đuôi lông mày đều là vui vẻ. Theo cái con sinh vật biến dị kia bị Lệ Sâm giết chết, cái loại tính chất đặc biệt hấp dẫn Zombie trên người Nam Ca giống như là cũng biến mất.
Vốn là Zombie bò ra từ Bắc Hải chìm, giờ phút này dưới ánh mặt trời đều chạy tứ tán. không lâu sau liền tiêu thất tung thất ảnh.
Tất cả người trong căn cứ mười bảy đều kiệt sức, không có biện pháp lại đi đuổi bắt Zombie. trên đất bằng đột nhiên gia tăng nhiều Zombie như thế, chắc hẳn những dân chúng này sinh tồn càng thêm gian nan.
Động vật đều biến dị, bước tiếp theo khả năng là đến phiên thực vật, tất cả mọi người lo lắng trùng trùng. Thậm chí có người còn che mặt khóc sụt sùi, nghĩ muốn thoát li Bắc Hải.
Nhưng mà trời đất bao la, bọn họ có thể chạy trốn tới chỗ nào đây. Rời khỏi căn cứ còn có thể sống được sao? Lúc mọi người ở đây tuyệt vọng, có người nỉ non nói: "Người đàn ông cường đại kia sẽ bảo hộ chúng ta đi?"
Tất cả mọi người đem ánh mắt hy vọng đặt ở trên người Lệ Sâm, nhưng trong mắt Lệ Sâm cũng chỉ có một mình Nam Ca mà thôi.
Đám Zombie chạy tứ tán có chút ít hướng về phía đám Lệ Ngạn mà đi. Thể lực đám người này không sai, thành quả gần đây săn giết Zombie cũng rất rõ ràng. Rất nhanh liền giải quyết vài chục con.
Mà Doãn anh Nam mang người đến lại ít hơn bọn họ rất nhiều, ứng phó với đám Zombie từ trong nước bò ra có chút cố hết sức. Nhưng ông ta biết rõ nội tình con mình, liền nói với Doãn Húc Trạch: "Con mau tới khống chế chúng nó đi."
Doãn Húc Trạch quay đầu nhìn Doãn anh Nam, hào quang trong mắt ngược lại rất nhu hòa. anh ta đi lên phía trước hai bướcnói: "Con trai biết rõ."
Năng lực khôi phục thân thể của người có dị năng nhanh hơn rất nhiều người bình thường. Loại vết thương này nếu là trênngười bình thường thì phải dưỡng hai tháng mới tốt được. Nhưng ở trên người bọn họ thì đoán chừng chỉ cần mười ngày là có thể khỏi hẳn.
Thẩm Cầm Nhã vừa về đến căn cứ, dường như đều có người tâm phúc ào ào chạy ra chào đón kể chi tiết cho Thẩm Cầm Nhã tình hình chiến đấu trong mấy tiếng này có bao nhiêu thảm thiết.
Lệ Sâm giờ phút này chỉ muốn cùng Nam Ca đơn độc ngây ngốc, nói với Thẩm Cầm Nhã: "Chúng tôi trở về phòng của Nam Ca trước đã."
Thẩm Cầm Nhã gật đầu: "Nam Ca biết đường, hai người đi nghỉ ngơi thật tốt đi." Lệ Sâm coi như là đã cứu bà, Thẩm Cầm Nhã tạm thời cái gì cũng không hỏi.
Tiểu Đường đứng ở bên cạnh Thẩm Cầm Nhã, nhìn thoáng qua Nam Ca nằm ở trong ngực Lệ Sâm. Lại nhìn một chút Tông Hạo Hiên nằm ở trên cáng, đáy lòng hiện ra chua xót mãnh liệt.
Ai, hóa ra Nam Ca sớm đã là danh hoa có chủ, các cô lại còn cảm thấy Nam Ca cùng Tông Hạo Hiên là một đôi chứ. Nhìn Tông Hạo Hiên kia sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đóng chặt. Chắc hẳn đoạn tình cảnh vừa nãy kia đối với anh ta mà nói cũng là đặc biệt đả kích.
Chuyên môn của Diệp Thiệu ở trong căn cứ là tốt nhất, Thẩm Cầm Nhã cầu xin anh ta thành lập một tổ bác sĩ nhỏ chuyên môn chữa bệnh. Giúp những người bị thương lần này trị liệu. Diệp Thiệu bận đến chân không chạm đất, người rất nhanh đãnhìn không thấy bóng dáng.
Các loại công tác giải quyết tốt hậu quả đều đang tiến hành, Trần Bàn Tử mang theo thủ hạ của mình còn có đoàn người Lệ Ngạn vẫn đứng ở cửa trụ sở.
Thẩm Bằng đã chú ý tới bọn họ thật lâu, thời điểm nhìn từ đàng xa không phát hiện ra đôi mắt bọn họ có màu sắc. Ông ta thấy cũng không có nguy hiểm gì nên nổi giận đùng đùng chạy tới, xả lên đầu Lệ Ngạn bọn họ một trận quở trách: "Sao nào, các người không phải đã nói về sau cũng sẽ không trở về căn cứ mười bảy sao? Bây giờ là ruồng bỏ lời mình đã nói sao?"
Lúc Thẩm Bằng đi đến, Lệ Ngạn cũng đã túm Tần Mộ Yên đến sau lưng. Trước kia khi tận thế vừa tới, thái độ Thẩm Bằng với bọn họ vẫn không sai. Bởi vì bọn họ có thể nghiên cứu chế tạo ra rất nhiều thứ thực dụng, ngay cả hệ thống đường điện của căn cứ cũng là Lệ Ngạn mang người cải tạo.
Nhưng sau khi vĩnh dạ xảy ra, hết thảy đều đã không giống thế nữa.