Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi

Chương 140 : Căn cứ đổi chủ

Ngày đăng: 20:08 20/04/20


Thẩm Bằng không thích người bình thường, cảm thấy bọn họ đang liên lụy người khác. Vật tư căn cứ tìm trở về còn phải dưỡng thêm bọn họ. Ông ta đối với người bình thường lúc nào cũng châm chọc khiêu khích nhưng những người kia vì mạng sống, như thế nào cũng không chịu rời đi.



Tần Mộ Yên là từ khi đó bắt đầu đã chịu không nổi người cậu này của mình, sau khi cùng ông ta tranh cãi ầm ĩ một trận. Bày tỏ về sau cũng sẽ không trở về căn cứ mười bảy nữa rồi cùng đám Lệ Ngạn cùng nhau rời đi.



Về chuyện này, trong lòng Thẩm Cầm Nhã đối với Thẩm Bằng có oán hận. Bà bị kẹp ở con gái cùng em trai mình, không biết nên lựa chọn như thế nào.



Vốn tưởng rằng kiếp này không thể cùng Tần Mộ Yên tạm biệt, không nghĩ tới thần xui quỷ khiến con bé thế nhưng lại cùng Lệ Sâm trở về. Mặc dù nhìn con bé vẫn như cũ không phải là người có dị năng nhưng những người khác lại có rồi!



"Chúng tôi cũng không phải là người của căn cứ mười bảy các người, mời ông mở miệng khách khímột chút." Lệ Ngạn cầm chặt lấy tay Tần Mộ Yên, nguội lạnh nói cùng Thẩm Bằng. Cùng Lệ Sâm chung đụng lâu, mấy người này đều đã trở nên không giận tự uy.



Thẩm Bằng vốn còn muốn mắng nữa, ai biết vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy màu sắc trong đồng tử Lệ Ngạn còn nồng nặc hơn ông ta. nói cách khác, người này bây giờ là người có dị năng! Hơn nữa đẳng cấp còn cao hơn ông ta!



Thẩm Bằng bị hù dọa ngậm miệng lại, có lẽ lại cảm thấy thật mất mặt nên rất nhanh mặt đã hồng thành một mảnh.



Tần Mộ Yên đứng ở sau lưng Lệ Ngạn, trào phúng nhìn Thẩm Bằng một cái. Bị Thẩm Bằng phát hiệnra. Đôi mắt con bé này nhưng vẫn là màu đen mà! Giờ có nơi trút giận rồi!



Vì vậy Thẩm Bằng hết sức trào phúng với Tần Mộ Yên: "Như thế nào, bạn trai của mày đều là người có dị năng, nhưng mày cũng không phải đâu nhỉ? Lúc trước mày đi theo cậu ta không phải là rất tin tưởng cậu ta sao? hiện tại cậu ta được chỗ tốt cũng chẳng phân biệt được chia một tí cho mày à?"



Tần Mộ Yên há hốc mồm, không biết nên phản bác Thẩm Bằng từ đâu: "Học trưởng anh ấy... không là bạn trai của tôi..."



Lệ Ngạn cầm lấy tay Tần Mộ Yên bỗng nhiên căng thẳng, cắt đứt lời cô, Tần Mộ Yên nghi ngờ xem nhìn cậu liền thấy Lệ Ngạn ôm cô vào trong ngực. Cậu cao hơn Thẩm Bằng nhiều, tất nhiên là khinh bỉ rủ mắt xuống nhìn ông ta: "Tiểu khói không có dị năng thì như thế nào? Tôi có thể bảo vệ được cô ấy.nói sau đi, người đàn ông vừa mới giết chết sinh vật biến dị kia, không phải là ông đã nhìn thấy sao? Đó là anh trai của tôi."



Danh hiệu của Lệ Sâm dùng rất tốt, người không hiểu quan hệ của anh em nhà này đều cùng nhau hítmột ngụm khí lạnh. Nhất là Thẩm Bằng, lần này thật sự không dám trào phúng bọn họ nữa.


Trừ đám hồ bằng cẩu hữu của Thẩm Bằng thì những người khác đều cảm thấy Thẩm Cầm Nhã sớm nên tiếp nhận cái căn cứ này rồi. Cho nên bọn họ cùng kêu lên: “Đồng ý!"



Thẩm Cầm Nhã cũng khẽ mỉm cười: "Vậy tại đây tôi cùng mọi người hứa hẹn, nhất định sẽ phát triển căn cứ mười bảy trở nên tốt hơn. Khiến mọi người về sau cũng có thể trải qua những ngày có quần áo mặc, có cơm ăn, có vũ khí dùng! Còn như Zombie, tới một con giết một con, đến hai con, giết mộtđôi!"



"Được!" Tất cả mọi người vỗ tay đồng ý với Thẩm Cầm Nhã, trong mắt tràn đầy cuồng nhiệt.



Thẩm Bằng sắp sụp đổ, ông ta không ngừng đi vòng vèo trên mặt đất: "không phải thế, tôi mới là người lãnh đạo của căn cứ này mà!"



Thẩm Cầm Nhã trực tiếp tiến hành trừng phạt đối với vài người tản lời đồn: "Hôm nay bắt đầu đuổi mấy người này ra căn cứ mười bảy. Hơn nữa đưa việc bọn họ làm thông báo cho những trụ sở khác tại Bắc Hải. Còn như Thẩm Bằng, niệm tình cậu cũng đã từng vì căn cứ làm ra một chút cống hiến. Từ hôm nay bắt đầu, cậu hãy đến tiểu đội người có dị năng. Về sau vật tư của cậu đều xem chiến tích bản thân mà định ra."



Vành mắt Thẩm Bằng cũng đã đỏ hồng, cầu xin Thẩm Cầm Nhã: "Chị ơi em biết sai rồi, em quỳ xuống với chị..." nói xong ông ta còn thật sự quỳ xuống suýt nữa thì dập đầu với Thẩm Cầm Nhã: "Chuyện nào chị không hài lòng, em nhất định thay đổi. Chị đừng bắt em ra ngoài giết Zombie, van cầu chị..."



Cuộc chiến tranh hôm nay để cho ông ta tinh tường ý thức được Zombie mạnh bao nhiêu. Loại người như ông ta, ra ngoài là chịu chết!



Lúc này không riêng gì Thẩm Cầm Nhã, ánh mắt những người khác nhìn Thẩm Bằng cũng tràn trề khinh bỉ.



Tiểu Đường không khỏi nhớ tới trước kia Thẩm Bằng mỗi lần thúc đẩy, cổ vũ sĩ khí người có dị năng đều dõng dạc cực kỳ. Giống như là đám Zombie bên ngoài chả khác gì cải trắng vậy, người có dị năng bọn họ lợi hại đến nghịch thiên luôn. thật là không có nghĩ đến chính bản thân ông ta lại sợ Zombie như thế này.



Đám người Trần Bàn Tử tính là người ngoài, đứng xem cảnh này giống như xem tuồng vậy, ai cũngkhông lên tiếng.



Thẩm Cầm Nhã nếu đã đứ ra quyết định, tự nhiên sẽ không đổi ý. Bà cầm tay Tần Mộ Yên ngập tràn áy náy nói: "Tôi làm người lãnh đạo căn cứ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu đuổi con gái tôi ra ngoài. Chỉ vì lúc đó cậu rất đường hoàng nói là vì xây dựng căn cứ. Trong lòng tôi, mỗi người trong căn cứ đều quan trọng như nhau. hiện tại bắt đầu, cậu cũng đừng coi tôi như chị gái nữa, lại càng không cần cảm thấy tôi sẽ lưu tình với cậu. Tôi sẽ không để cho cậu bất luận đặc quyền nào hết."



Thẩm Bằng biết rõ chị gái ông ta nói một không nói hai, trực tiếp nằm co quắp trên mặt đất. Xong rồi, Thẩm Cầm Nhã lần này thật sự mặc kệ ông ta rồi.