Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi

Chương 141 : Anh hầu hạ cô

Ngày đăng: 20:08 20/04/20


Căn cứ mười bảy trải qua tai họa lớn như thế lại tạm thời đổi chủ, xây dựng lại căn cứ. Công việc trấn an quần chúng và rất nhiều thứ đều đè ở trên đầu vai Thẩm Cầm Nhã, bà ấy bận rộn đến chân không chạm đất, tự nhiên tạm thời không rảnh ôn chuyện với Tần Mộ Yên.



Sau khi xử lý Thẩm Bằng, Thẩm Cầm Nhã quay lại nhìn thoáng qua hai người, tay bọn họ vẫn còn nắm vào nhau.



Tần Mộ Yên lúc này mới phát hiện Lệ Ngạn còn duy trì tư thế bảo hộ mình ở sau lưng vừa nãy. cô lập tức rút tay ra, so với chuyện Lệ Ngạn giải vây cho mình thì chuyện bị Thẩm Cầm Nhã hiểu lầm mới càng làm cho cô căng thẳng.



Lệ Ngạn tiến lên phía trước một bước, hình như cũng muốn giải thích cái gì đó. Thẩm Cầm Nhã lại khẽ cười cười: "Các con trước tìm chỗ nghỉ ngơi một chút, thuận tiện dàn xếp cho các bằng hữu một chút. Qua hai ngày dì lại tìm Mộ Yên để hiểu rõ tình huống."



Tần Mộ Yên cũng nhìn ra căn cứ mười bảy đang bận rộn hoàn tất những công việc còn dây dưa chưa làm. Bây giờ không phải là thời cơ tốt để nói chuyện nên đành phải gật đầu, trước khi Thẩm Cầm Nhã đicòn đi lên phía trước hai bước, ngập ngừng nói: "Mẹ... Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ việc bảo bọn con."



Thẩm Cầm Nhã không có xoay người, thân thể cứng đờ lại. một tiếng gọi mẹ của Tần Mộ Yên dẫn ra quá nhiều hồi tưởng.



Nụ cười trên mặt bà không biết là mừng rỡ nhiều hơn hay là vui mừng nhiều hơn, tiếng nói run lên nhè nhẹ. Bà còn dùng sức gật đầu: "Các con có tác dụng lớn nhất mà, không nói nữa, mẹ đi trước đây."



Chờ Thẩm Cầm Nhã đi xa, Lệ Ngạn nhìn về phía Tần Mộ Yên cũng nhu hòa cười: "Chắc là dì cóchút mất mặt, tuy nhiên tháo gỡ hiểu lầm là tốt rồi. Bây giờ chúng ta trở về thôi."



Tần Mộ Yên ngơ ngác gật đầu, vốn là dung mạo rất linh động, hiện tại thay đổi trở nên manh manh.



Vui vẻ bên miệng Lệ Ngạn thủy chung luôn không có tiêu tán, cùng Tần Mộ Yên song song đi cùng một chỗ thì thầm nói chuyện. Bọn họ rất quen thuộc căn cứ mười bảy, muốn tìm chỗ ở dàn xếp cho người trong nhóm cũng không phải là vấn đề khó khăn. nói sau đi, Lệ Ngạn rất bất đắc dĩ đấy. Lệ Sâm cùng Nam Ca cứ thế mà đi, mấy chuyện này sẽ phải để lại cho mình rồi. Cậu không xử lý thì còn có thể là ai chứ?



Tần Mộ Yên nghe chuyện Lệ Ngạn thương nghị với mình cũng nói đúng trọng tâm đề nghị. Nhưng trong lòng cô liên tục có âm thanh đangchất vấn: Sao cô vẫn còn chưa hỏi xem lời anh ấy mới nói là có ý gì chứ?



cô không khỏi nắm chặt nắm tay, len lén ngắm Lệ Ngạn một cái lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt. không thể hỏi. Dưới đáy lòng khuyên bảo bản thân, nếu như cô hỏi mà không chiếm được kết quả mong muốn. Hai người họ khả năng là sư huynh muội cũng không làm được nữa. Mặc dù có chút khổ sở nhưng Tần Mộ Yên thà rằng liên tục nhát gan như thế còn hơn.



Đoạn thời gian Thẩm Cầm Nhã buông tay cô kia là Lệ Ngạn mang theocô. Thời điểm không có dị năng vẫn là anh ấy liên tục bảo vệ. thật ra coi như anh ấy không thích cô thì Tần Mộ Yên cũng không muốn cưỡng cầu anh.
Mặc dù căng thẳng nhưng anh vẫn ổn định giọng nói của mình, cúi đầu hôn đôi môi đỏ mọng của Nam Ca một chút: "Được, em ngủ đi. Tôi ở chỗ này chờ em."



Nam Ca nghe Lệ Sâm nói, rất nhanh đã rơi vào mộng đẹp ngọt ngào.cô không thấy được tư thế Lệ Sâm ôm cô giống như ôm bảo bối mất mà tìm lại được. không hề có ý định buông ra.



Nam Ca trong mộng hoàn toàn không cảm giác được thế giới bên ngoài, thậm chí cũng không cảm giác được tình huống thân thể của chính mình.



Lệ Sâm liên tục che trở, tỉ mỉ chu đáo chiếu cố cô. Lúc này Nam Ca nằm yên tĩnh, cũng không có hô hấp. Lệ Sâm chỉ có thể không ngừng chạm chạm vào cô mới có thể xác định được cô đang ở trong lòng mình.



Vài tiếng đồng hồ sau, Lệ Sâm cũng có chút buồn ngủ. Thời điểm mơ màng chuẩn bị ngủ cánh tay anh ủn Nam Ca một cái lại cảm giác được tim cô đập một nhịp.



Lệ Sâm mạnh mẽ mở mắt ra duỗi tay nhấn ngực cô, nhưng mặc kệanh thăm dò như thế nào, tim Nam Ca cũng không có động tĩnh gì nữa. Nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn yên tĩnh của Nam Ca, trong lòng Lệ Sâm nghi hoặc. Zombie sẽ có nhịp tim sao? Có phải lúc nãy mình ngủ mơ hồ nên nhầm rồi?



Lệ Sâm ở trong phòng canh giữ Nam Ca hai ngày nhưng cô cũng chưa tỉnh lại.



Đám người Thẩm Cầm Nhã mải xây dựng căn cứ cũng ghé qua thăm Nam Ca. Biết rõ Nam Ca còn chưa có tỉnh lại, ai cũng rất là lo lắng. Bọn họ là từng nhóm từng nhóm đến, Lệ Sâm vốn không muốn để cho bọn họ gặp Nam Ca nhưng anh còn phải tìm hiểu tình huống của Nam Ca sau khi tách khỏi anh nên chỉ có thể bất đắt dĩ mở cửa cho bọn họ.



đi theo Thẩm Cầm Nhã đến đây còn có vài trợ thủ của căn cứ, còn có Tông Hạo Hiên cùng Tân Vũ Hoa. Lúc trước bọn họ bị thương cũngthật nặng, nhưng giờ căn cứ không thiếu tinh hạch. Lại còn có Diệp Thiệu ở đây, tuy là chỉ có hai ngày nhưng bọn họ đã khôi phục sơ sơ.



hiện giờ mọi người trong căn cứ mười bảy đã nhận định quan hệ giữa Nam Ca với Lệ Sâm không tầm thường. Cho nên Thẩm Cầm Nhã cũng vui vẻ kể những chuyện xảy ra trên đường cho Lệ Sâm.



Lúc Lệ Sâm nghe được Nam Ca có khả năng hấp dẫn Zombie kéo ổn cừu hận, máu cũng sắp đông lại. Đây cũng không phải là chuyện gì tốt đâu.



Vì vậy anh ngồi ở bên giường Nam Ca truy vấn: "hiện tại thì sao? Ngoài trụ sở còn tụ tập Zombie không?"