Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
Chương 163 : Em thật cao hứng
Ngày đăng: 20:08 20/04/20
Tân hôn ngày đầu tiên, thời tiết rất tốt.
Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ nhỏ, rèm cửa cũng bởi vì gió thổi mà nhè nhẹ phẩy, chậm rãi bay trong không trung. Khắp nơi đều là vầng sáng thật nhỏ, đường cong nhu hòa.
Trong phòng rất yên tĩnh, Lệ Sâm sớm đã tỉnh, anh hô hấp nhẹ nhàng rất sợ đánh thức Nam Ca vẫn đang còn ngủ say.
Nàng làm một tiểu Zombie thích ngủ, thời gian mỗi ngày ngủ cơ hồ đều là cố định, mà tối hôm qua ngủ quá muộn cho nên đã đến thời gian nên rời giường cũng chưa tỉnh lại.
Lệ Sâm cùng Nam Ca có ba ngày nghỉ kết hôn, ba ngày này căn cứ vẫn tiếp tục hoạt động, chỉ là bọn họ không tham dự hành động vây quét đó thôi.
Thời điểm buổi sáng anh vốn nên ra ngoài đi một vòng, đưa những người có dị năng khác rời căn cứ. Nhưng nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, anh coi như là có tự chủ lớn hơn nữa cũng không thể đứng dậy được.
Dùng ánh mắt tinh tế phác hoạ mặt mày người trong lòng. Thời điểmcô ấy ngủ rất yên tĩnh ôn nhu. Tối hôm qua sau khi giúp cô xử lý xong lại không mặc quần áo cho cô, giờ phút này vợ của anh chôn cả thân thể vào trong chăn, Lệ Sâm chỉ có thể thấy cái cổ trơn bóng của cô.
Vươn tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm một cái, dấu vết tối hôm qua bị chính mình làm ra đã biến mất không thấy gì nữa. Làn da chỗ đó một lần nữa trở về trạng thái trắng nõn nhẵn nhụi.
nói đến năng lực tự lành của cô, thật sự là rất khủng bố. Hệ tinh thần cấp bảy, lại là thể chất Zombie, về sau nếu như thăng cấp thành cấp tám thì không biết lại có thay đổi gì nữa đây.
Cứ như vậy si mê nhìn chằm chằm Nam Ca hai giờ, cuối cùng cô ấy cũng tỉnh lại.
Mới vừa tỉnh, tất nhiên thân thể theo không kịp đầu óc, các loại cảm giác đều đang từ từ khôi phục, giống hệt như nhân loại. Khứu giác, cảm giác... Tứ chi chậm rãi thay đổi trở nên mềm mại hơn, lông mi động động, con mắt chậm rãi mở ra...
cô đã sớm biết người đàn ông của mình luôn ở bên người phòng thủ, tự nhiên liếc mắt liền thấy được anh. Nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua... Nam Ca thẹn thùng mà kéo chăn mền lại, chỉ lộ một cái đầunhỏ. Tóc cô cũng có chút loạn, trên đầu còn dựng thẳng lên một nhúm tóc nhỏ ngây ngốc.
Lệ Sâm cười một cái, lộ ra một hàm răng trắng chỉnh tề, còn duỗi tay đem nhúm tóc ngây ngốc kia vuốt cho thuận.
"Chào buổi sáng, Nam Ca." Mở miệng ngậm miệng đều không đề cập tới chuyện xảy ra tối hôm qua.
Nam Ca trừng mắt nhìn, cũng ngọt ngào cười một tiếng. Con mắt đều híp lại thành đường thằng: "Chào buổi sáng."
Mặc dù giọng nói rất ngượng ngùng, nhưng mà càng nhiều hơn vẫn là vui vẻ đấy. Cái người đàn ông này về sau liền triệt để thuộc về mình rồi.
nhẹ nhàng gọi Tần Mộ Yên hai tiếng, nếu mà cô vẫn không tỉnh thìmình liền chuẩn bị đi trước chuẩn bị canh giải rượu. Ai biết Tần Mộ Yên thế nhưng mở mắt ra.
cô rõ ràng chưa làm rõ ràng đây là tình huống nào, sau khi nhìn rõ mặt Lệ Ngạn xong, sương mù trong mắt trong nháy mắt biến mất khôngthấy gì nữa, vành mắt cũng trực tiếp hồng.
Lệ Ngạn lập tức duỗi tay giải thích với cô: "Em đừng sợ, tối ngày hôm qua chúng ta ngăn cản quá nhiều rượu. Khả năng là sau khi say ai đó đưa chúng ta tới đây. Em yên tâm, anh không có làm gì em."
Nghe được Lệ Ngạn giải thích, Tần Mộ Yên không thấy may mắn, chỉ thấy thất lạc. Hóa ra cùng học trưởng cái gì cũng không có phát sinh...
Từ từ ngồi dậy, Tần Mộ Yên che đầu mình. Giọng nói trầm thấp khác thường: "Chúng ta đã ngủ cùng một chỗ... Người ở phía ngoài sẽ nhìn chúng ta như thế nào..."
Tận thế mặc dù loạn, nhưng Bắc Hải này là chỗ có quy cách nghiêm minh, nơi này vẫn rất chú trọng danh tiếng. Dù sao mục đích của Lệ Sâm không chỉ là chế tạo một chỗ dừng chân, mà chính là muốn xây dựng lại xã hội văn minh.
Cho nên Lệ Ngạn cũng rất nghiêm túc, quyết định cùng Tần Mộ Yên cầu hôn. Kết hôn rồi thì không phải là danh chính ngôn thuận sao.
Ai biết Tần Mộ Yên thế nhưng nói: "Về sau anh khẳng định là muốn kết hôn, nếu như bị vợ anh biết rõ chúng ta đã từng... cô ấy sẽ khổ sở..."
Tần Mộ Yên nghĩ đến tình huống như thế, tim cũng có cảm giác vừa bị kéo căng lại vừa đau nhức. cô một chút cũng không muốn để cho Lệ Ngạn cưới người khác đâu.
Lệ Ngạn trừng to mắt, một hồi lâu sau mới hỏi: "Em nói cái gì đó?"
"Hả?" Tần Mộ Yên ngẩng đầu, con mắt hồng giống như là con thỏ nhỏ. Lệ Ngạn nghiêm mặt khiến Tần Mộ Yên có chút sợ hãi, cô không dámnói tiếp.
Cậu lại truy vấn: "Em nghĩ rằng anh sẽ lấy người khác?" Tần Mộ Yên thề, cô nghe ra hương vị nghiến răng nghiến lợi trong câu nói đó.
"Em..." cô còn chớp chớp con mắt, bộ dáng vô tội khiến cơn giận trong lòng Lệ Ngạn bay hết hơn phân nửa.
Tần Mộ Yên nghĩ thầm, có cái gì không đúng sao? anh ấy không cưới người khác, lẽ nào sẽ cưới bản thân mình?
Lệ Ngạn cuối cùng cũng hiểu ra, hơn một tháng qua vì cái gì vẫn luôn cảm thấy phương thức Tần Mộ Yên cùng mình chung đụng không thích hợp, cô ấy rõ ràng không có coi mình là người yêu, cũng không biết tâm ý của mình!