Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi

Chương 6 : Đệm thịt zombie

Ngày đăng: 20:07 20/04/20


Thứ Lệ Sâm mang theo là vật dụng của quân đội, gồm quần áo và đồ dùng hằng ngày.



Những bộ đồ này rất bền và hút nước, dễ dàng trong việc hành động. Trong thời khắc này cũng phát huy công dụng rõ rệt.



Anh cố tình chọn một số đồ dự phòng theo các số đo khác nhau, nhìn vóc người Nam Ca, chắc là số nhỏ nhất cô mới mặc vừa.



Nam Ca rất sợ, vì hình động bắn vào tim mình của người đàn ông này rất dứt khoát. Bây giờ cô cũng không biết anh ta muốn làm gì.



Mãi đến khi thấy bộ quần áo anh ta cầm, Nam Ca mở to mắt như muốn hỏi Lệ Sâm muốn gì.



Lệ Sâm cũng hiểu ý, tuy anh và cô mới chỉ gặp nhau có vài lần, Zombie này cũng không có IQ cao như con người, nhưng anh lại hiểu được suy nghĩ của cô.



“Để cô thay đó, mặc như cô không dễ hoạt động.”



Lệ Sâm nói xong thì cúi người kiểm tra xem cô còn giấu vũ khí nào hay không, sau khi xác định cô không thể ra tay với mình, anh mới lột áo blue và bộ đồ bên trong của cô xuống.



Mặc dù Nam Ca là Zombie nhưng cô cũng có ý thức, có tiết tháo của Zombie! Sao cô có thể bỏ qua cho việc tên con người môi cá nhám này cởi đồ mình!



Vì thế, cô giằng người lại: “Dừng... tay... lại...”



Lệ Sâm cũng có cách trị được cô: “Nếu không nghe lời, bây giờ chúng ta rời khỏi thành phố.”



Thấy xe đã đến khu nhà, dù sao Nam Ca cũng sẽ không từ bỏ. Thế là cô chỉ biết cắn răng, nói chậm chạp: “Lưu... manh.”



Lúc cô nói câu này thì Lệ Sâm đã thay xong đồ cho cô, anh giúp cô lấy viên đạn ra khỏi ngực, dùng băng y tế quấn ngực cô lại.



Sau khi hoàn tất, anh đưa cho cô một cái mũ.



Mặt cô được giấu sau cổ áo và lớp tóc, nếu mùi trên người cô cũng có thể giấu được thì chỉ cần cô không làm gì khả nghi, sẽ không ai biết cô là Zombie.



Lúc này Nam Ca vẫn còn rất phiền lòng, cả người cô bị môi cá nhám nhìn thấy hết rồi.



Lệ Sâm thấy nét mặt không yêu nổi này của cô thì bật cười: “Tôi cũng không có khẩu vị nặng tới mức ra tay với Zombie đâu.”



Câu này đã được Nam Ca sử dụng để cười nhạo anh, nhưng đó là chuyện của sau này.



Lệ Sâm vẫn cột hai tay cô lại nhưng để hai chân cô hoạt động tự do.



“Cô có còn muốn ra không?” Sau khi nói xong, Lệ Sâm mở cửa xe ra.




Lửa cháy càng lúc càng lớn, không thể đi xuống lầu nữa, Lệ Sâm cân nhắc một chút rồi chạy lên lầu trên.



Nam Ca rất muốn hỏi anh rằng, có phải anh điên rồi không, anh cứ chạy như vậy, chẳng khác nào nhốt cả hai lại ở đây!



Hai người nhanh chóng chạy lên tầng năm.



Người đàn ông cởi dây thừng bên hông ra, cột Nam Ca vào người mình, sau đó đem đầu bên kia thắt chặt vào miếng đá lớn trên tầng năm.



Anh quay đầu lại hỏi Nam Ca: “Thành Zombie rồi mà cũng biết sợ à?”



Nam Ca vẫn lạnh lùng quan sát anh, nhìn thấy anh đi tới chỗ cửa sổ, cô trợn mắt nhìn.



Tên này không phải là muốn nhảy xuống đấy chứ? Đây là tầng năm đó, điên rồi, điên mất rồi! Mình không muốn chết banh xác đâu!



Nhưng Lệ Sâm không hề chú ý tới ánh mắt kháng nghị của cô, anh kéo cô sát vào lưng mình: “Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta nhảy.”



Khói từ tầng ba và tầng bốn bay mịt mù ra ngoài cửa sổ, cả tòa nhà sợ rằng không chống đỡ được lâu, Nam Ca còn có cảm giác được mặt đất sắp nứt ra rồi.



Ấn tượng duy nhất mà cô nhớ được, chính là trước khi nhảy xuống, Lệ Sâm cười nói với cô: “Sợ thì nhắm mắt lại là được.”



Sau đó, anh buông người rơi xuống!



Sợi dây dài sau lưng nhanh chóng bị kéo căng ra, tiếng thét của Nam Ca bị chặn đứng trong họng!



Vì sợi dây dài chừng mười mét nên khi họ nhảy xuống đã tới lầu một, còn sắp phải hứng chịu một cơn xóc nảy.



Lệ Sâm thấy đã sắp tới tầng trệt, anh không hề do dự lấy dao cắt đứt sợi dây! Cuối cùng họ rơi thẳng xuống từ độ cao năm mét!



Phịch, cả hai đập người xuống đất, Lệ Sâm mượn lực, ôm Nam Ca lăn vài vòng trên đất.



Nam Ca nghĩ, hôm nay cả người cô đều rung động.



Vì... gã trứng thối kia trước khi rơi xuống đất thì để cô chạm đất đầu tiên!



Nhất định hắn ta đã có kế hoạch trước rồi, để mình làm đệm thịt cho hắn!



Tên con người này sao lại độc ác đến thế chứ! Nam Ca cảm giác mình bị gãy mất mấy cái xương sườn rồi! TT^TT