Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi

Chương 5 : Bị anh kéo đi

Ngày đăng: 20:07 20/04/20


Nam Ca chưa từng tham gia vào cuộc công kích nào của Zombie, cũng không phát cuồng như họ, cô hành động dựa vào bản năng của mình, Nam Ca có cảm giác mình vẫn là một Zombie có lý trí.



Ít ra người khiến cô phát cuồng cũng chỉ có người đàn ông tối qua mà thôi.



Nhưng lần này nhìn gã kia muốn chạy đi, Nam Ca đã bắt đầu giơ chân ra.



Được rồi, chờ gã chạy đến chỗ của mình, cũng là lúc bị dính bẫy!



Có mấy Zombie khác nhào tới cắn cổ gã, còn có con cắn lấy bắp đùi.



Có lẽ mùi máu tươi quá nồng nên cô gái trong siêu thị có thể tạm thời thoát nạn.



Nam Ca ngẩng đầu nhìn cô, dù cô gái kia trông có hơi thê thảm, nhưng mái tóc màu đỏ rực kia vẫn rất rực rỡ.



Cô gái nghi ngờ nhìn Nam Ca. Lúc nãy bọn họ đã thấy cô, cho nên Tần Lệ không nhận nhầm người.



Đây là con Zombie nấp ở rừng cây. Nó nhìn chằm chằm vào mình, là muốn ra tay với mình ư?



Tuy Tần Lệ muốn giết Nam Ca, nhưng cô không dám dừng ở đây, quan sát xung quanh xong, cô đạp mấy con Zombie ra rồi bỏ chạy.



Lệ Sâm đứng ở bên kia đường, cách đám Zombie một khoảng, im lặng nhìn cảnh này.



Anh cảm thấy mình và cô gái kia rất có duyên.



Đêm qua anh nấp ở gần đó nghỉ ngơi, ở đây có trạm xăng, sau khi đổ đầy bình thì chuẩn bị rời đi. Mãi đến khi thấy được cảnh này.



Cô gái mặc áo blue trắng kia gạt ngã người đàn ông, để mấy con Zombie khác tấn công gã. Anh có thể nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của gã kia, nhưng đám Zombie lại không hề tấn công cô gái.



Chẳng lẽ trên người cô có mùi đặc trưng? Nếu cô có khả năng không thu hút Zombie, xem ra có thể xem xét việc giữ cô lại.



Lệ Sâm ước chừng thời gian, Nam Ca cúi đầu nhìn người đàn ông đã chết, cảm thấy không còn đói bụng nữa.



Ăn người như thế này, không chừng cô cũng sẽ biến thành lòng dạ hiểm độc mất. Vì thế, cô quay đi, tiếp tục hành trình.



Lúc đi qua khúc đường hẻo lánh, cô bị một người kéo mạnh vào.



Nam Ca sợ muốn gào lên, nhưng đã bị người phía sau bịt miệng lại. Cô ngửi thấy mùi máu ngọt ngào, là người đàn ông tối qua!



Đúng là âm hồn không tan, sao mình lại đụng phải hắn nữa!
“Cô muốn đến phía Bắc?” Bây giờ Lệ Sâm mới kịp nghĩ ra, nữ Zombie nhìn thấy ở cửa bệnh viện hôm đó, chắc cũng là cô.



Từ nơi xa như vậy để đến phía Bắc, ở đó... có người mà cô quan tâm à?



Hình thức ở chung của hai người cơ bản chính là: Lệ Sâm hỏi ba câu, cô cũng chỉ trả lời duy nhất một đáp án.



“Cô nhất định phải tới phía Bắc à?”



Nam Ca vô thức đập vào cửa xe: “Phía Bắc...”



Lệ Sâm thầm mắng, nhìn dải phân cách ở phía xa, anh quay đầu xe, lạnh lùng nói: “Bồi thường phát súng lúc nãy cho cô.”



Nam Ca dần bình tĩnh trở lại, trên đường xe chạy đã né rất nhiều Zombie, Lệ Sâm cảnh giác.



“Tôi mặc kệ cô muốn tới phía Bắc, cho dù làm cái gì, đừng ở trong thành phố không thể ngây ngô như vậy, khi trời tối, chúng ta sẽ rời khỏi thành phố.”



Lệ Sâm nói như vậy, đương nhiên Nam Ca nghe thấy, nhưng cô không thèm để trong lòng.



Ai muốn ra khỏi thành phố với anh chứ, tôi thích ở thành phố ngây người đấy! Tôi sẽ ở lại phía Bắc!



Lúc xe chạy đến phía Bắc đã mất hai giờ, Nam Ca ngồi trên xe còn có thể chỉ đường cho Lệ Sâm theo bản năng của mình.



Cuối cùng, xe dừng lại ở một khu nhà nhỏ.



Lệ Sâm liếc mắt nhìn Nam Ca một cách sâu xa, có lẽ anh cũng đã hiểu vì sao Nam Ca lại muốn đến đây.



Cơn động đất mấy ngày trước có bão lớn, mưa to, còn xảy ra các vụ cháy lớn. Cả thành phố đã bị hủy trong phút chốc.



Nam Ca nhìn chằm chằm vào khu nhà, cũng chỉ còn lại một đống hoang tàn.



Cô cố gắng đẩy cửa xe để đi ra nhưng không thể.



Sau cùng, cô chỉ có thể quay đầu nhìn Lệ Sâm nhờ giúp đỡ.



Lệ Sâm đưa mắt nhìn bộ đồ cô đang mặc, áo blu đã rách nát đến không nhìn nổi, không thể che nổi cả người xanh tím của cô.



Vì thế trước khi cho cô xuống xe, anh quyết định phải để cô thay quần áo trước đã.