Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi

Chương 8 : Cô đi theo tôi

Ngày đăng: 20:07 20/04/20


Lệ Sâm diễn sâu như vậy, làm Nam Ca hận không thể vỗ tay khen giỏi.



Đại ca à, diễn xuất của anh có thể đoạt được giải Oscar rồi đó. Anh cứ diễn tiếp đi.



Có thể là vì Nam Ca vẫn nằm im một cục, còn Lệ Sâm vẫn giữ chặt vai cô, những người kia một lúc lâu sau mới kịp phản ứng lại.



Lệ Sâm giọng nghẹn ngào giải thích: “Bạn gái của tôi bị thương rất nặng, nhưng hiện tại trong thành phố không thể tìm được bác sĩ, tôi chỉ có thể đưa cô ấy ra khỏi thành phố... Cô ấy sắp không chống đỡ nổi rồi...”



Thân phận không rõ ràng, mấy người lính kia cũng không dám đưa theo, nhưng họ vẫn thân thiết hỏi: “Tình trạng của cô ấy xấu như vậy, nếu không hai người cùng về quân doanh của chúng tôi đi? Ở đó có quân y.”



“Không cần.” Lệ Sâm vẫn lắc đầu từ chối: “Chúng tôi đã có hẹn với bác sĩ, bây giờ là thời kỳ loạn lạc, vậy nên vân chưa gặp được, có thể sau này cũng không thể gặp lại nữa.”



Nghe lời này, hình như còn có yêu hận gì đó chưa giải quyết, những người kia còn có nhiệm vụ, đương nhiên là không chú trọng tìm hiểu lời nói của Lệ Sâm có sơ hở gì.



Dù sao phía sau xe chắc cũng chỉ là thùng đựng vật dụng cá nhân.



Họ là quân nhân chứ không phải kẻ cướp, thời mạt thế, có nhiều người vẫn có năng lực tồn tại, nếu người ta đã không có gì khả nghi thì họ cũng nên thả người.



“Được rồi, hai người đi đi, chúc bạn gái anh nhanh khỏi bệnh.”



Lệ Sâm nói cảm ơn họ, cẩn thận gói ghém Nam Ca lại, sau đó anh mới nổ máy rời đi.



Mấy quân nhân phía sau nhìn chiếc xe chạy khuất, thở dài nói: “Nhìn tình trạng bạn gái anh ta như vậy, nhất định không thể sống được, không ngờ anh ta còn kiên trì như vậy.”



Mấy người khác đồng ý: “Đúng vậy, tình huống bây giờ chính bản thân mình chắc gì đã lo nổi, lại còn đem theo người khác. Người có tình có nghĩa như vậy đúng là không nhiều.”



Những người này tìm đến nơi có tín hiệu kêu cứu, quả nhiên trong hầm trú ẩn tìm được một số người còn sống trốn trong đó.



Nam Ca không biết rõ lắm, chỉ đi loanh quanh xem xét, vì thế họ đã bỏ lỡ cơ hội.



Nhưng Nam Ca lại không nhớ rõ lắm, cô phân rõ giới hạn của mình và con người, cứ coi như cô còn nhớ rõ mọi chuyện, nhưng với hình dáng này của mình, cũng xem như không quen biết với ba.



Lệ Sâm thoát khỏi mấy người kia, đương nhiên sẽ không dừng xe trong thành phố. Anh lái xe đến khu vực biên giới phía Bắc.



Trời còn chưa tối lắm, anh cũng không ra khỏi thành phố gấp, chỉ để xe dừng lại ở một nơi hẻo lánh.



Nếu có Zombie đột kích, với địa hình này vẫn có thể thoát khỏi được.




Nhưng sau động đất, thành phố như bị phủ một lớp bụi mờ, bất kể là ban ngày hay ban đêm, bầu trời đêm âm u như vậy.



Lệ Sâm ngồi vào ghế lái, Nam Ca ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn vào sau đầu của anh, rất muốn cầm cục đá đập cho xịt máu ra.



Sau khi Lệ Sâm nổ máy, anh quay đầu nói với Nam Ca: “Sau này chúng ta sẽ là bạn đồng hành, cô không biết tên tôi đúng không? Tôi là Lệ Sâm, nhớ nhé.”



Nam Ca nhắm mắt lại, không thèm nói với anh.



Ai muốn nhớ tên anh chứ, tên tôi mà tôi còn chưa nhớ được đây này.



Lệ Sâm quay e lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng, nhưng môi vẫn giữ nụ cười khẽ: “Còn tên của cô...”



Nam Ca nghĩ thầm, có van xin quỳ lạy tôi thì tôi cũng không nói cho anh biết.



“Tôi gọi cô là Tiểu câm điếc được rồi.” Tâm trạng của Lệ Sâm có vẻ rất tốt, giọng nói có chút đùa cợt.



Nam Ca xém chút ngã lăn quay ra ghế.



Anh mới là câm điếc! Cả nhà anh đều là câm điếc!



Hu hu hu, cô đã chết rồi, sao vẫn có cái cảm giác “bị chọc tức muốn chết” vậy chứ!



Nam Ca chỉ lo cho cảm giác khó chịu của mình, nhân đó nguyền rủa luôn tên đàn ông chết tiệt này, thế nên cô không nghe thấy tiếng anh kiểm tra đạn, đồng thời tiếng lên đạn.



Bên ngoài khu cảnh giới có một đội xe xếp hàng dài, người cũng xếp dày hơn, tất cả đều là người di cư, còn có gia đình đi với nhau. Biểu hiện của họ rất lạnh nhạt, trong tình trạng như bây giờ, tất nhiên sẽ không ai tin ai được.



Xe của anh không dừng ở đây mà rẽ vào đường khác.



Trước kia rời khỏi thành phố làm nhiệm vụ, anh có đi qua một đường tắt để nấp ở đó, chỗ này chỉ đủ để một chiếc xe đi qua, mong là có thể thuận lời đi vòng qua đó, anh không muốn có va chạm với người trong quân đội.



Lúc này Nam Ca còn chưa dừng nguyền rủa: Mong cho xe nổ bánh, mong cho anh ta bị Zombie ăn sạch sẽ, mong cho anh ta bị súng bắn bể đầu, bị người ta dùng đá đập cho chết tươi...



Cô đang suy nghĩ như vậy, bỗng nhiên có đạn bay thẳng vào, khiến thân xe chấn động! Chuyện gì thế, họ bị phát hiện à?



Lệ Sâm chỉ có thể nói, số của anh đúng là không may mắn. Có một đội người đang đi từ ngoài thành phố vào đây, mà đường đi của họ, chính là con đường này.