Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi

Chương 9 : Không thể thả

Ngày đăng: 20:07 20/04/20


Vài phút trước.



Trần Bạch Kiêu mặc quân trang ngồi ghế sau, vẻ mặt nghiêm trọng suy nghĩ về tình hình hiện tại.



Vài năm gần đây, thành phố này không làm tốt chính sách bảo vệ môi trường, dù có ban hành thêm nhiều chính sách mới cũng không thể trị tận gốc những tai họa ngầm trước đó. Vì thế, thành phố bây giờ vô cùng thiếu thốn tài nguyên.



Thời mạt thế đã đến, người sống thì thiếu thốn nước sạch, ai nấy cũng đều cảm thấy vướng bận.



Anh ta đi thị sát cả thành phố mấy ngày nay nhưng không có kết quả khả quan.



Tài nguyên nước thiếu thốn trầm trọng, vì khi động đất xảy ra, không ít mạch nước ngầm bị ô nhiễm.



Nếu còn tiếp tục như vậy, không biết họ còn có thể cầm cự được bao lâu.



Đi theo lối bí mật về căn cứ, anh ta còn muốn thương lượng với những người khác về chuyện này.



Lúc đang tập trung suy nghĩ, phụ lái thượng sĩ phụ trách báo cáo nói: “Chỉ huy, phía trước có một chiếc xe khả nghi, hình như đang tiến về phía xe của chúng ta.”



Trần Bạch Kiêu thu hồi tâm trạng, lấy kính viễn vọng ra nhìn. Anh ta xác định trong quân đội không có ai lái loại xe này để thi hành nhiệm vụ. Vì lý do an toàn, anh nói với sĩ quan phụ tá, ra lệnh để chiếc xe kia dừng lại.



Lệ Sâm nghĩ số của anh đúng là xui xẻo, không phải chỉ ra khỏi thành phố thôi à, thế mà lại gặp một đám người.



Cả căn cứ không quá mười người biết về lối đi này, hôm nay cứ nghĩ sẽ dễ dàng đi qua, xem tình hình hiện tại hẳn là sẽ vô cùng khó khăn.



Lệ Sâm cầm bộ đàm lên, dò tìm kênh của bên kia, chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng: “Phía trước là ai? Mau dừng xe lại, thực hiện kiểm tra.”



Dừng xe? Đương nhiên anh sẽ không chấp nhận.



Chỉ còn một đường là xông thẳng tới mà thôi.



Vì thế, Lệ Sâm không thèm nghe bên kia nói, ngược lại, anh tăng ga lên.



Trần Bạch Kiêu vẫn chú ý đến hành động của bên kia, không ngờ đối phương lại rất cố chấp, xem ra là muốn xông thẳng tới.



Ánh mắt anh ta dần chuyển lạnh, không thể tốn thời gian với chó được. Cả xe im lặng một hồi, mọi người đều đang chờ anh ta ra lệnh.



Bây giờ anh ta cũng không muốn nể tình, ai biết bên kia là loại người nào? Trong tình huống thế này lại muốn chống đối, như vậy cũng đủ nhận án tử.



Vì thế, Trần Bạch Kiêu lạnh nhạt nói: “Làm xe của họ dừng lại đi.”



Nam Ca cảm giác được đạn đang nả về phía xe của mình.



Cô co người ngồi phía sau, không dám cục cựa.



Phía trước có chuyện gì, cô cũng không biết. Cô chỉ cảm thấy oán hận trong lòng, nếu không phải người đang ông này cố đưa mình theo cùng, thì giờ này cô đang tiêu diêu tự tại chứ không phải cùng hưởng tội thế này với anh ta!
Cô hò hét trong lòng, cũng không phát hiện ra xe của họ đã bay qua đường hầm.



Hơn nữa xe vốn đang nghiêng về một bên, sau khi rời khỏi mặt tường thì lại tiếp tục chạy trên mặt đất.



Tim Nam Ca như muốn chui ra khỏi họng sau đó lại trở về vị trí cũ, gương mặt cô đầy vẻ sợ hãi.



Nhưng không đợi bình tĩnh lại, cô đã nghe thấy tiếng nổ bánh xe!



Lệ Sâm ngồi ở ghế lại chửi thầm.



Vì lốp xe đã bị bắn trúng, tính ổn định của thân xe đang mất dần.



Lại thêm đường hầm đang đổ sụp xuống, anh nhìn thẳng về phía trước, một đường chạy ra ngoài.



Lúc Trần Bạch Kiêu lái xe lên đường hầm, đã bị ngăn cản, đương nhiên anh ta cũng muốn đuổi theo.



Coi như không đuổi theo Lệ Sâm được, nhưng cũng không thể ở lâu trong đường hầm này.



Nam Ca phát hiện xe đang lắc điên cuồng, cô nhìn ra ngoài cửa, phát hiện có đá rơi từ trên đường hầm xuống!



Lẽ nào vừa thoát được cảnh đuổi bắt thì giờ lại sắp bị chôn sống à?



“Lệ… Sâm...:” Cô kêu chậm rì tên của anh.



Cô còn chưa muốn chết đâu! Thân là Zombie, vất vả lắm mới có được ý thức riêng, cô còn muốn sống mà!



Lệ Sâm cũng nghe thấy tiếng của cô, nhưng bây giờ anh không thể trả lời.



Vì đá rơi xuống càng lúc càng nhiều, những người kia cũng không đuổi theo nữa mà nhanh chóng rút lui.



Trong mắt anh bây giờ chỉ nhìn về ánh sáng ngoài đường hầm. Trong lúc chạy, anh đảo nhanh tay lái để né đá vụn rơi xuống xe.



Tránh được tảng đá lớn, nhưng không né được mấy cục nhỏ. Nhưng mà dù mui xe có bị đá đập nát, anh cũng không thèm quan tâm.



Đường ra chỉ còn mười mét… năm mét… cuối cùng chỉ còn lại một mét, xe của anh bay thẳng ra ngoài!



Những người ở trong hầm không may mắn như vậy. Ầm ầm! Trong phút chốc, họ đã bị đất đá lấp kín đường đi.



Dù chỗ này sập xuống cũng không có gì nghiêm trọng, xe của họ là xe quân dụng, người ngồi trong sẽ không có chuyện gì.



Lệ Sâm không muốn dừng lại ở đây, nếu đã lao ra ngoài được thì dù bánh xe có bị bể cũng phải tiếp tục lái đi.



Anh liếc nhìn đường hầm qua kính chiếu hậu, sau đó thu hồi tầm mắt.