Lương Cầm Chọn Chồng

Chương 46 :

Ngày đăng: 14:29 30/04/20


Hứa Lương Cầm không để ý Trần Mĩ Nhạc đang mắng chửi trong điện thoại, trực tiếp tắt luôn.



Nhìn thời gian thì sắp tan làm rồi, cô nghĩ Trần Mĩ Nhạc cũng không có khả năng sẽ chạy tới đây vì thế cắn môi suy nghĩ một lúc rồi gọi cho Tống Dật Hàng.



Điện thoại kêu hơn 10 hồi mới thấy Tống Dật Hàng nghe: “Lương Cầm à.”



Hứa Lương Cầm nghe thấy bên của Tống Dật Hàng rất ồn ào vì thế hỏi: “anh rất bận à?”



“không bận lắm, gặp bạn bè thôi, chút nữa muốn ăn uống cùng với nhau một chút, em có việc thì cứ nói đi.”



“Cũng không có chuyện gì lớn cả, vừa rồi Trần Mĩ Nhạc gọi cho em, cô ta nói Uông Tân Dương bị giáng chức rồi, còn nói công việc chưa chắc đã giữ được, em muốn hỏi anh là có biết chuyện gì đang xảy ra không?”



“Chuyện này thì anh cũng có biết đôi chút, Trần Mĩ Nhạc làm gì gây khó dễ cho em sao?” Tống Dật Hàng lập tức hỏi.



“Chỉ chửi bới ầm ĩ thôi, chủ yếu em sợ cô ta không phân biệt phải trái chạy đến công ty làm loạn thôi.”



“Thế này đi, sau khi em tan làm thì ở công ty chờ anh một chút, anh đi qua tìm em, chúng ta thương lượng một chút, chờ anh đến sảnh công ty sẽ gọi cho em, được không?”



Hứa Lương Cầm nghĩ như vậy cũng tốt bèn đồng ý: “Được rồi, anh cũng không cần gấp, đừng làm chậm trễ việc của mình.”



“một chút cũng không chậm.” Giọng của Tống Dật Hàng nhẹ nhàng, dường như rất vui.



“Vậy lát nữa gặp.”



Lúc tan làm, Hứa Lương Cầm thu dọn đồ đạc của mình rồi ngồi chờ Tống Dật Hàng.



Chưa đến 10 phút thì Tống Dật Hàng đã gọi tới, bảo Hứa Lương Cầm xuống tầng.



“Sao anh đến nhanh vậy?” Hứa Lương Cầm ngồi vào xe hỏi.



Tống Dật Hàng híp mắt cười, nhìn Hứa Lương Cầm một lượt: “đi đường toàn gặp đèn xanh. Nhìn em không ốm, rất tốt, có vẻ xinh ra!”



“Đừng có trợn mắt nói dối được không? Em đồng ý là không ốm đau gì, còn xinh đẹp á? anh nói với đầu gối à!”



“anh đây không phải giống như câu thơ người tình trong mắt hóa Tây Thi sao? anh nói em xinh thì là em xinh.”



Hứa Lương Cầm làm sao còn tâm trạng để nói đùa nữa: “Được rồi, anh mau nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”



Tống Dật Hàng cũng chấn động: “Vậy em nói trước đi, trong lòng em có phải đang nghi ngờ anh làm, còn sốt ruột thay Uông Tân Dương sao?”



“Em không biết anh có làm hay không nhưng em cho rằng anh không thoát khỏi liên quan. Em cũng chẳng lo lắng thay Uông Tân Dương, em thay em lo lắng cho mình, Trần Mĩ Nhạc mà điên lên thì sợ lắm, nếu ngày mai cô ta chạy đến công ty em làm loạn thì sao, chắc chắn em khỏi cần đi làm rồi.” Đến lúc đó Trần Mĩ Nhạc lại nói lịch sử cô yêu đơn phương này, rồi xen vào hạnh phúc người khác này….. cô làm sao còn mặt mũi đến công ty chứ.



Tống Dật Hàng rất hài lòng với câu trả lời của Hứa Lương Cầm, khóe miệng mỉm cười rồi khởi động xe.



“Á. anh định đi đâu thế, không phải là nói chuyện sao?” Hứa Lương Cầm kêu lên.




“Trong lòng phải bỏ xuống được, còn không thì không bỏ xuống được đâu. Ai ở cùng Dật Hàng cũng lo được lo mất, điều kiện của nó tốt quá mà. Nhưng chị cảm thấy em không nên nghĩ quá nhiều, tối thiểu theo góc độ của bọn chị nhìn nhận, nó thật sự thích em, là thích thật đấy, ngay cả chồng chị đều nói Dật Hàng rất yêu em. Là con gái, có thể gặp được một đoạn tình yêu thăng trầm không tốt sao? Mặc kệ kết quả tốt hay xấu, mình đã được yêu, vui vẻ cũng đáng giá mà, thanh xuân ngắn lắm, chờ đến lúc lớn tuổi rồi, muốn yêu cũng chẳng còn sức đâu.”



“anh ấy…… thật sự thích em sao, em thấy bình thường mà.” Xét đến cùng, Hứa Lương Cầm cô vẫn còn tự ti lắm.



“Chị còn chưa tốt nghiệp sơ trung (cấp 2), cũng vì chuyện đánh nhau mà bị đuổi học, vậy thì em nói sao Mạnh Tề lại coi trọng chị? Mới đầu chị cũng không tin, sau chị nghĩ cứ sống vui vẻ từng ngày một với Mạnh Tề là được, nhưng đã nhiều năm trôi qua, anh ấy vẫn tốt với chị như trước, điều kiện của em chẳng lẽ còn kém chị sao?”



Hứa Lương Cầm không thể tin nhìn Tôn Linh dịu dàng lịch sự này, không thể tin nổi dáng vẻ bốc đồng khi trẻ của Tôn Linh. Vì giúp Tống Dật Hàng, vị phu nhân này hi sinh lớn quá đấy, đem lịch sử đời mình nói ra nhưng cô cảm động là được.



“Lương Cầm à, em mau trở về bàn ăn đi, em không có ở đó, Dật Hàng không yên tâm nói chuyện với bọn anh.” Lúc này Mạnh Tề đã đi tới, vừa nói vừa kéo tay vợ mình, cô cũng phải quay lại.



Hứa Lương Cầm đứng lên đi cùng bọn họ.



“Lương Cầm, có phải em lo lắng Trần Mĩ Nhạc sẽ gây phiền toái cho em hả? anh cũng nói rõ rồi, về sau Trần Mĩ Nhạc không bước chân nổi vào công ty đâu.” Tống Dật Hàng kéo Hứa Lương Cầm vào lòng, sờ sờ mặt cô an ủi.



“Đúng vậy, Lương Cầm à, công ty còn có anh mà, chút chuyện nhỏ này em đừng để trong lòng.” Vương Trung Minh cũng nói theo.



“Chẳng qua em cảm thấy mình đang khiến công ty gặp phải phiền toái thôi.” Hứa Lương Cầm băn khoăn.



“Đây làm gì coi là phiền toái, Dật Hàng còn dễ tính, bằng không thì việc này giải quyết dễ hơn nhiều.” Vương Trung Minh hừ lạnh.



Hứa Lương Cầm cúi đầu không nói.



Chờ cơm nước xong xuôi, mọi người tạm biệt nhau, không biết lão Vương ở đây lúc nào đã lái xe tới rồi.



“Lên xe đi, anh đưa em về.”



Ngồi vào trong xe, Hứa Lương Cầm không nói chuyện với Tống Dật Hàng mà chỉ thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.



Đến nhà trọ, Tống Dật Hàng xuống xe cùng Hứa Lương Cầm, đưa cô đến tận cửa.



“Lương Cầm, em đừng lo lắng, cũng đừng làm khổ mình, ngày mai anh sẽ gọi cho hiệu trưởng anh ta, nhất định bảo vệ công tác của Uông Tân Dương, cùng lắm thì anh ủng hộ vài trang thiết bị là được. Về phần nói anh ta vơ vét của cải trong hôn lễ thì dễ, để anh ta lấy tiền đó đi quyên góp các vùng khó khăn là được, Uông Tân Dương cũng không vi phạm pháp luật gì, không sao đâu.”



“không phải em khó chịu vì Uông Tân Dương.” Giọng Hứa Lương Cầm có chút khàn khàn.



“anh hiểu mà, chỉ cần bảo vệ công tác Uông Tân Dương, Trần Mĩ Nhạc không tìm em gây phiền toái nữa, là anh khiến em chịu ấm ức rồi.”



“Tống Dật Hàng, em khó chịu là vì bọn họ dám tạt chậu nước bẩn vào người anh, cho rằng anh muốn trị Uông Tân Dương, hơn nữa từ đầu đến cuối là anh giúp em thôi, ấm ức không phải em, anh trả giá nhiều như thế, có đáng không? Cơ bản chúng ta không thích hợp ở cùng với nhau đâu, thân phận này, dáng vẻ này, gia thế này, bối cảnh nữa, chênh lệch lớn quá còn gì, anh đứng một mình cũng đã hoàn hảo rồi, một khi tiếp xúc cùng bạn bè anh, em thấy mình như thấp một bậc, không hợp nhau chút nào! không những thế còn lo lắng có khi nào anh thích cô gái khác vất bỏ em một lần nữa, loại cảm giác này đau khổ lắm!” Rốt cục Hứa Lương Cầm cũng nói được những lời từ trái tim.



Tống Dật Hàng lập tức ôm chặt Hứa Lương Cầm vào lòng mình, vỗ lưng cô nhè nhẹ, giọng dịu dàng trầm ấm: “anh đều hiểu, anh hiểu hết mà. Về sau chỉ có mỗi em, anh không gặp ai hết, chỉ hai người chúng ta thôi, chỉ có hai chúng ta.”



“thật vậy à?” Hứa Lương Cầm ngẩng đầu, khóe mắt rưng rưng hỏi.



Tống Dật Hàng dịu dàng hôn lên môi Hứa Lương Cầm, trong mắt không che giấu nổi ý cười: “thật, mỗi ngày chúng ta đều ở bên cạnh nhau không rời xa, chuyện này anh cầu còn không được!”