Lương Cầm Chọn Chồng

Chương 47 :

Ngày đăng: 14:29 30/04/20


Hứa Lương Cầm để mặc Tống Dật Hàng hôn mình, thật ra cô cũng nhớ mùi hương trên người anh, mới có đầu đông thôi mà thấy thật ấm áp.



Biết rõ anh chỉ muốn cô thích anh nên mới nói những lời ngọt ngào như thế, không cần nói về thân phận của anh, chỉ là tình nhân bình thường thôi chắc gì đã giữ nổi anh 2 giờ đồng hồ hoặc bạn bè của anh, nhưng để Tống Dật Hàng nói thế thì hẳn là không dễ.



Tống Dật Hàng ngẩng đầu, trong mắt nồng đậm ý cười: "Muốn hợp lại hay không?"



Hứa Lương Cầm nhìn về nơi khác, lẳng lặng không lên tiếng.



Tống Dật Hàng nhìn biểu cảm trên mặt Hứa Lương Cầm, sau một lúc thì ôm cô vào trong ngực nói: "anh biết em còn băn khoăn chuyện về Hisako, Hisako đúng là một người rất quan trọng với anh và là người anh phải thực hiện lời hứa, nhưng anh có thể cam đoan với em rằng anh với cô ấy sẽ không có bất kỳ quan hệ mập mờ nào. Nhưng trước khi cô ấy tìm được bạn trai thì anh phải chiếu cố cô ấy một chút, dù vậy anh sẽ giữ khoảng cách với cô ấy, về công việc thì anh sẽ điều cô ấy về chi nhánh khác của công ty cho nên Hisako sẽ không phải vấn đề của chúng ta nữa. Lương Cầm, tin anh một lần nữa đi!"



Sau khi Uông Tân Dương, Quách Mộng Thanh, Trần Mĩ Nhạc lừa dối cô, cả thể xác và tinh thần Hứa Lương Cầm rất mệt mỏi, cô cần một bờ vai để dựa vào và giúp cô xóa nhòa những vết thương này. Tống Dật Hàng dù có phong lưu nhưng vẫn bảo vệ cô tốt lắm, sợ cô tổn thương liền lén lút giải quyết vấn đề công việc của Uông Tân Dương, thay cô ấm ức bằng việc dạy dỗ Uông Tân Dương và Trần Mĩ Nhạc trong hôn lễ của họ, nay lại vì không để cô bị quấy rầy, thà rằng bảo vệ công tác của Uông Tân Dương dù ghét cay ghét đắng, cô có thể yêu cầu nữa sao?



"Được, em tin anh!" Bỗng nhiên Hứa Lương Cầm nhìn thẳng Tống Dật Hàng, trong giọng nói có phần chắc chắn, cô nguyện ý vứt bỏ chân chính để vùi đầu vào đoạn tình cảm này luôn, tựa như chị Tôn Linh nói là con gái nên có một đoạn tình yêu oanh oanh liệt liệt, rất đáng giá!



Tống Dật Hàng lập tức vui lên vạn lần, anh còn nghĩ tối thiểu phải mất thời gian dài thì quan hệ hai người mới tốt, không nghĩ đột nhiên Hứa Lương Cầm lại đồng ý hợp lại với anh một lần nữa.



"Lương Cầm, em nói ra rồi không được đổi ý đó." Tống Dật Hàng vừa nói vừa khởi động xe chạy theo hướng khác.



"Á, sao anh gấp gáp thế? Em còn muốn thu dọn đồ đạc mà." Hứa Lương Cầm biết Tống Dật Hàng muốn mang cô về nhà anh, không khỏi buồn cười, lớn xác thế mà sao xúc động như trẻ con vậy.



Mặt Tống Dật Hàng vui sướng: "Về chỗ anh trước đi, cuối tuần anh sẽ cùng em về dọn, chỗ của anh có đầy đủ thứ em cần, có khi em còn dùng không hết."



Hứa Lương Cầm nghe xong liền cười không thèm nói, Tống Dật Hàng không lúc nào là không tôn trọng cô cả, cảm giác trong cô thật ngọt, tư vị này như ngấm toàn thân vậy.



Xe đỗ vào trong hầm, sau khi xuống xe Tống Dật Hàng ôm chặt lấy Hứa Lương Cầm về thang máy, dọc đường đi thì lát lại ôm một cái, lúc thì thơm một tí, chốc lại sờ đầu thêm chút, có khi nói nhỏ bên tai Hứa Lương Cầm, cũng không biết nói đùa gì khiến Hứa Lương Cầm vừa đỏ mặt lại cười khanh khách không ngừng, dáng vẻ thân mật của hai người giống như chưa hề có cuộc chia tay.



Ra khỏi thang máy, vừa mới vào cửa, Tống Dật Hàng trực tiếp đặt cô lên cửa



"anh làm gì thế?"



"Nhớ em chứ sao, anh rất biết giữ mình trong sạch, rượu không uống, phụ nữ cũng không chạm, lão Mạnh cho là anh bị bệnh rồi, ngày đó lúc ăn cơm xong còn đưa cho anh một quyển tạp chí rồi đưa danh thiếp bệnh viện chuyên phụ khoa nam."



Hứa Lương Cầm cắn môi cười: "anh không động dục được một thời gian dài thế sao? Em không tin đâu!"



"Còn cười hử? không tin thì em chứng thực đi, súng đã tự lên đạn, đêm nay toàn bộ bắn hết, không đạt được mục đích không bỏ qua."



"Em đây đành phải hoàn thành nhiệm vụ kiểm tra, để cho bộ tư lệnh hài lòng!"



Hứa Lương Cầm chào kiểu quân đội, còn lườm một cái, khiến Tống Dật Hàng cười quái dị rồi đè Hứa Lương Cầm chưa kịp trở tay.



- --------------------------------------



"Em từ chức, đừng đi làm nữa, anh bảo với Vương Trung Minh một tiếng là được." Tống Dật Hàng khép nửa mắt nằm trên giường, một bàn tay còn đang xoa nắn trên người Hứa Lương Cầm.



"Khó mà có việc làm, phải chăm chỉ chứ." Hứa Lương Cầm mơ màng trả lời, cả người đều mệt mỏi rã rời, hiện tại cô biết mình phải đi làm, không thì sẽ thành đồ vô dụng mất.



Tống Dật Hàng cười: "Vài ngày qua em đều đi làm sao? Vẫn nên ở nhà đi, có anh với em, thật tốt biết bao!"



Đúng vậy, bao lâu rồi cô chưa đi làm? không đúng, phải nói là bao lâu rồi cô chưa có ngày nghỉ ngơi đúng nghĩa?



Hẳn là gần một tuần lễ, Hứa Lương Cầm mơ màng nghĩ, từ ngày cô với Tống Dật Hàng hòa bình, Tống Dật Hàng đều dán lấy cô, hai người phóng túng, sau lại càng không ngừng uống rượu.




Hứa Lương Cầm chạy nhanh xin tha: "Thầy Tống tha mạng, em biết sai rồi."



Vừa nói vừa muốn chạy ra khỏi phòng, kết quả chưa chạy được 2 bước thì bị Tống Dật Hàng bắt được, hai người cười đùa ngã ra sàn nhà.



"Lương Cầm, chúng ta vẫn cứ như thế này được không?" Tống Dật Hàng lau mồ hôi trên trán Hứa Lương Cầm, dịu dàng như nước nói.



Hứa Lương Cầm gật đầu: "Tất nhiên là được rồi, nhưng em không muốn anh vì em mà không tụ tập bạn bè, chỉ cần không uống rượu nhiều làm tổn hại thân thể thì em không ngại việc anh đi ra ngoài đâu."



"Vậy cuối tuần này có bạn bè anh từ nước ngoài về muốn mời anh, em có đồng ý đi không?"



"Được rồi, em sẽ đi với anh". Hứa Lương Cầm sợ Tống Dật Hàng vì chăm cô mà từ chối bạn bè cho nên mặc dù không được tự nhiên lắm nhưng vẫn muốn đi cùng anh.



"Bởi vì bạn bè này của anh là cổ đông trong công ty cho nên lão Mạnh và Vương Trung Minh sẽ đi, anh sẽ bảo lão Mạnh mang vợ anh ấy đến, như thế em sẽ không cô đơn." Tống Dật Hàng rất chu đáo.



Hứa Lương Cầm thấy ý này không tồi.



"Tốt, mau đứng lên đi ngủ thôi."



Tống Dật Hàng kéo Hứa Lương Cầm lên, chuẩn bị cùng cô về phòng ngủ nghỉ ngơi thì di động đột nhiên vang lên.



"Khuya thế này ai gọi nhỉ?"



Tống Dật Hàng nhíu mày đi đến lấy di động trên bàn, nhìn số trên di động thì càng nhíu chặt.



"Lương Cầm, em về phòng ngủ trước đi, anh đi nghe điện thoại."



Hứa Lương Cầm gật đầu mở cửa ra ngoài.



Cuối tuần Tống Dật Hàng vẫn đến công ty đón Hứa Lương Cầm như trước, sau đó đi Phó Ước.



"Hôm nay vị khách mời này là lúc anh du học ở nước ngoài có quen biết một người anh em tên là Trần Đại Lương, trong nhà cậu ấy mở một cửa hàng tổng hợp, tính tình hòa đồng vui vẻ thích cười đùa."



"Em cùng lắm chỉ chào hỏi thôi, nếu anh ấy muốn nói chuyện với em thì em sẽ nói vài lời với anh ấy, nếu không quan tâm em thì em ngồi ăn cơm."



Tống Dật Hàng cười nắm lấy tay Hứa Lương Cầm: "Ngoan quá, có anh ở đây em cũng không cần nói chuyện với người khác, chỉ nói chuyện với anh là được."



Lần này bữa cơm được diễn ra tại một khách sạn xa hoa, Tống Dật Hàng cùng Hứa Lương Cầm tới phòng được thuê đã nghe thấy tiếng nói to: "Dật Hàng, chú đúng là vô lương tâm, anh trở về rõ là lâu, mời chú bao nhiêu lần mà chú cũng không tới, chỉ có Trung Minh cùng lão Mạnh theo giúp anh thôi, không biết hôm nay là ngày gì mà có thể để chú nể mặt ra gặp người anh này!"



Người nói chuyện có vóc dáng rất cao, mày rậm, mắt to, dáng vẻ cũng không khó coi, Hứa Lương Cầm khẳng định người này là Trần Đại Lương.



"anh mời thì em đi, không phải là em không đến, có lão Mạnh và Trung Minh anh còn thấy chưa đủ sao?" Tống Dật Hàng và Trần Đại Lương đập nhau một cái rồi lại ha ha cười, có thể thấy quan hệ không tệ.



"Náo nhiệt thật đấy, em ở ngoài cửa đã nghe thấy rồi, có chuyện gì mà vui thế?"



Cửa có người đẩy ra đi đến, Hứa Lương Cầm thấy người tới thì nụ cười tắt dần trên khóe môi.



không phải nói tuyệt đối không cho cô gái này xuất hiện trước mặt cô sao, vậy chuyện quái quỷ gì đang xảy ra đây?



Hứa Lương Cầm nhìn thấy đôi môi đỏ chót đang cười tươi của Shibata Hisako thì trong lòng lập tức căng thẳng.