Lương Cầm Chọn Chồng

Chương 50 :

Ngày đăng: 14:29 30/04/20


Ba người Hứa Lương Cầm gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, hun khói thì chẳng sao nhưng lại rất dễ gây án mạng



“Làm sao bây giờ?” Lúc đầu Khương Doanh còn bình tĩnh nhưng bây giờ bắt đầu sợ.



“Tớ mặc kệ có tác dụng hay không, cứ gọi điện giúp đã.”



Tô Hiểu Vũ cầm điện thoại nhấn 110, nói tình huống một cách ngắn gọn nhất, sau đó tắt điện thoại đi đến phía cửa, giọng cực kì bình tĩnh: “Bên kia nói họ không đủ người để đến giúp, một số người định đi nơi khác nhưng thấy tình huống của chúng ta khá khẩn cấp nên ưu tiên xử lý trước, chẳng qua thời gian chắc sẽ lâu nên bảo nhóm chúng ta hãy tự bảo vệ mình. Tớ nghĩ rồi, nếu lát nữa chúng ta không thể chống nổi thì tớ với Khương Doanh sẽ đi ra.”



“Cậu nói cái gì thế, tớ thà chết chứ không ra đâu, cậu có biết họ muốn làm gì mình không?” Khương Doanh lập tức phản đối.



“Tất nhiên là tớ biết họ muốn làm gì nhưng bốn người chúng ta cứ ở đây hít khói đến chết sao, tính mạng quan trọng hơn!”



“Tớ không đi đâu, tớ không ra đâu!” Khương Doanh hốt hoảng lắc đầu.



“Hiểu Vũ à…..” Hứa Lương Cầm chưa từng gặp mặt hốt hoảng của một Khương Doanh mà cô luôn từng biết này, có chút không nỡ.



“Cậu im đi! Đến nước này rồi, tính mạng quan trọng hơn hay là ngủ luôn không tỉnh đây? Cứ kiên trì một lúc, nếu khói lớn quá thì tớ sẽ mở cửa!” Tô Hiểu Vũ cắt lời Hứa Lương Cầm.



Ngô Thừa Long cũng nghiêm túc: “Lương Cầm à, Hiểu Vũ nói rất đúng đấy, việc quan trọng bây giờ là giữ mạng sống.”



Hứa Lương Cầm không thèm nói nữa, cô biết Tô Hiểu Vũ có nỗi khổ của mình nhưng sao Khương Doanh có thể chịu đựng nổi, chỉ vào Ngô Thừa Long nói lớn: “Ngô Thừa Long, cậu là một thằng đàn ông mà lại để đàn bà con gái hi sinh cứu cậu sao, cậu không có mặt mũi à? Tớ nói cho cậu biết, tớ thà chết chứ không bao giờ để lũ khốn bên ngoài kia chạm vào mình!”



Ngô Thừa Long bình tĩnh nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Khương Doanh: “Việc này chẳng có gì là mất mặt hay không, nếu bọn họ đồng ý dùng tớ đổi lấy cậu, tớ hoàn toàn không ý kiến gì, cậu không đồng ý cũng vô dụng thôi, hãy để cho bốn người tụi mình yên ổn về nhà đi.” anh cùng Hiểu Vũ là những người chịu khổ quen rồi, đương nhiên hiểu được vì sao Khương Doanh từ chối nhưng việc đến nước này rồi, còn lựa chọn nào khác sao?



Khương Doanh đầy oán hận nhìn Ngô Thừa Long cùng Tô Hiểu Vũ, tuy nóng vội nhưng đúng là không còn cách nào khác, muốn chết cũng không được mà thật sự cũng không đánh lại nổi.



Bốn người giằng co, lúc này khói đã dày đặc hơn, Hứa Lương Cầm vội vàng đem hết chăn ga gối đệm chắn cửa, không nghĩ người bên ngoài lại lấy cơ hội đó mà đốt lửa cao thêm, bốn người cố gắng dập lửa.



Khói càng lúc càng nhiều, cho dù mở cửa sổ rồi nhưng bọn họ vẫn bị ngạt thở, cố gắng nằm xuống đất, nước mắt không ngừng chảy ra.



“không được, tớ sẽ ra mở cửa.” Ngô Thừa Long muốn đứng lên.
Hứa Lương Cầm kéo kéo áo Tống Dật Hàng, cản anh không được nặng lời với Khương Doanh.



Tống Dật Hàng ôm sát cô nhẹ giọng nói: “Chúng ta về nhà, em còn yếu thế không nên đi đứng.”



Hứa Lương Cầm gật đầu đồng ý, đúng là cô phải mất một thời gian dài nghỉ dưỡng.



Lúc đi Tống Dật Hàng có dặn đội trưởng đội cảnh sát chăm lo cho Ngô Thừa Long và Tô Hiểu Vũ, từ đầu đến cuối chẳng thèm liếc Khương Doanh tới một lần.



trên mặt Khương Doanh ướt đẫm nước mắt, nhìn Tống Dật Hàng che chở cho Hứa Lương Cầm một cách tuyệt đối rồi ngồi vào xe thể thao lập tức rời đi đến tận lúc không nhìn thấy bóng dáng xe nữa đâu.



Tô Hiểu Vũ nói: “đi thôi, chúng ta ngồi xe cảnh sát đi về.”



Khương Doanh không quan tâm tới Tô Hiểu Vũ, đi thẳng vào xe cảnh sát.



Tô Hiểu Vũ biết rằng từ hôm nay khả năng sẽ chẳng còn người bạn tên Khương Doanh nữa cho nên không để ý thái độ của cô nàng, chỉ đi theo Khương Doanh mà chẳng nói gì.



Trở về, Tống Dật Hàng tắm rửa cho Hứa Lương Cầm, cô ngoan ngoãn nằm trong lòng anh mà thiếp đi.



Tống Dật Hàng vỗ nhẹ lưng Hứa Lương Cầm rồi suy nghĩ hơn nửa ngày mới đi ngủ.



Những ngày tiếp theo, Tống Dật Hàng rất quan tâm cô, Hứa Lương Cầm vì thế phục hồi rất nhanh, tuy giọng nói có hơi khàn khàn nhưng dù sao có thể nói chuyện được.



“Tống Dật Hàng, sao anh biết em ở đó, lại còn có thể dự liệu được mà báo cảnh sát nữa.” Lúc hai người ăn cơm, rốt cục Hứa Lương Cầm hỏi chuyện mình đang thắc mắc.



Tống Dật Hàng gắp thức ăn vào bát Hứa Lương Cầm, sau đó để đũa xuống nhìn cô: “Lương Cầm, anh biết sớm muộn gì em cũng hỏi anh chuyện này, thật ra anh cũng suy nghĩ khá lâu, cuối cùng quyết định nói cho em biết tình hình cụ thể.”



“Cái gì mà tình hình cụ thể, anh mau nói đi.” Hứa Lương Cầm đầy bụng tò mò hỏi.



Tống Dật Hàng trầm ngâm một lúc lâu rồi nói: “ Vậy trước tiên nói đến bệnh của anh.”