Lương Cầm Chọn Chồng

Chương 51 :

Ngày đăng: 14:29 30/04/20


“Bệnh của anh sao? Dạ dày anh chưa khỏe à?” Hứa Lương Cầm theo bản năng nghĩ tới chuyện đau dạ dày của Tống Dật Hàng đợt trước, nhưng chuyện này với việc đi cứu thì liên quan gì.



“không phải em luôn nói anh buồn lo vớ vẩn, luôn lo lắng em xảy ra chuyện gì sao? đó chính là bệnh của anh.” Tống Dật Hàng không trả lời câu hỏi của Hứa Lương Cầm mà nói về chuyện của mình



“Đây là bệnh gì thế?” Hứa Lương Cầm khó hiểu, chuyện này cùng lắm là lo lắng quá độ chứ coi là bệnh gì chứ?



“Đây là chứng lo lắng khi chia xa.”



“Em chưa từng nghe.”



“Đây thuộc loại bệnh tâm lý, nếu ai đó tách ra khỏi bản thân thì lúc đó cảm thấy rất lo lắng, giống như bố mẹ vậy, người yêu cũng thế, khi tách ra bọn họ không ngừng nghĩ ngợi lo âu, phải là rất rất lo lắng.”



Hứa Lương Cầm cảm thấy vừa lạ vừa tò mò: “Có phải anh lo lắng cho em nên mới kéo cảnh sát theo cùng không?”



“Tất nhiên là không rồi, anh còn muốn hỏi em vì sao đến nơi mà chẳng gọi hay nhắn cho anh một tin gì cả, anh gọi điện em cũng không nghe.”



“Chúng ta không phải đang chiến tranh lạnh chưa có hồi kết sao? Tại sao em phải gọi cho anh chứ? Khi anh gọi cho em thì em cũng chẳng để ý nữa, đến nơi là tối mất rồi, mệt muốn chết sao để ý điện thoại được, sau đó lại xảy ra quá nhiều chuyện, em không nghĩ được gì nữa.”



Tống Dật Hàng không đồng ý nhìn Hứa Lương Cầm: “Dù có chiến tranh lạnh thế nào cũng phải nói em ở đâu cho anh chứ, mục đích là biết em có an toàn hay không thôi. Cũng bởi vì em như thế nên anh mới đến bến xe, anh có người bạn làm quản lý ở đó nên tìm em qua camera, chỗ khách sạn kia bọn họ đều biết, có nhiều lái xe cố ý nói dối hành khách để được tiền boa nhiều hơn, hơn nữa đúng là xảy ra nhiều chuyện, bao gồm việc xâm hại những du khách có chút sắc đẹp, có người báo cáo nhưng đều không giải quyết được gì.”



“May là em không xinh xắn cũng chẳng đáng yêu nên họ mới không nhìn trúng em. Bọn họ chỉ nhìn Hiểu Vũ với Khương Doanh thôi, vậy sau đó thì sao? Sao anh có thể mang cảnh sát tới được?” Lần đầu tiên Hứa Lương Cầm cảm thấy bộ dáng bình thường này của mình quá tốt.



“Còn sau đó thế nào nữa, dưới tình huống như thế anh chỉ có thể gọi cảnh sát thôi, anh sợ chẳng may một mình anh trói gà không chặt, cho nên thà rằng báo sai cảnh sát còn hơn để em gặp nguy hiểm.”




Khương Doanh chua xót cười: “Dáng vẻ anh ấy ra sao có khi tớ hiểu rõ hơn cậu. Lương Cầm, hôm nay tớ tìm cậu là muốn nói những lời trong lòng ra.”



Rốt cuộc cũng tới, cô chỉ biết Khương Doanh và Tống Dật Hàng nhất định có chuyện gì phát sinh, chỉ đợi ai mở miệng ra mà thôi.



“Được rồi, cậu nói đi.” Hứa Lương Cầm bình tĩnh nhìn khuôn mặt u sầu của Khương Doanh.



“10 năm trước, có một lần bố tớ mời bố mẹ anh ấy đến nhà ăn cơm, Tống Dật Hàng cũng vừa về nước, kết quả ăn cơm xong, anh ấy nói với tớ chỉ cần tớ cặp cùng anh ấy thì sẽ chiếu cố công ty ba tớ. Cái này cũng không phải quan trọng gì, mấu chốt là lúc đó anh ấy đã kết hôn rồi.” Khương Doanh nói xong nắm chặt tay.



Hứa Lương Cầm nghe xong không nói gì, cô rất hiểu Tống Dật Hàng, tuy biết anh rất phong lưu đa tình nhưng phong độ lịch sự thì vẫn còn, tuyệt đối sẽ không dùng thủ đoạn uy hiếp lợi dụng để ép đàn bà con gái bao giờ.



Nhưng đây là Tống Dật Hàng mà cô biết, Tống Dật Hàng 10 năm trước làm sao cô biết nổi.



“Sau đó thì sao?” Hứa Lương Cầm hỏi, nếu công ty nhà Khương Doanh không có việc gì, tất nhiên là sẽ phát triển nhanh.



“Lúc đó tớ đâu biết anh ấy đã kết hôn, đối với biện pháp cưỡng ép đó tớ không đồng ý. Chỉ là sau đó anh ấy tìm mọi cách, dùng hết mọi ga lăng, lãng mạn theo đuổi tớ, cậu cũng biết Tống Dật Hàng là người có mị lực thế nào mà, hơn nữa lúc đó tuổi tớ còn nhỏ, tất nhiên là thích anh ấy rồi. Đến tận 1 tháng sau, khi tớ đề nghị muốn đến nhà anh ấy ra mắt thì anh ấy mới nói chỉ chơi đùa cho vui, anh ấy đã kết hôn ở Mỹ rồi, tớ không chịu nổi đả kích đó nên bị bệnh rất nặng, sau đó bố mẹ anh ấy đến thay mặt anh ấy xin lỗi tớ, tớ mới biết ngay cả bố mẹ anh ấy cũng không biết anh ấy kết hôn, cho nên lần đó gặp anh ấy ở Tinh Quang, thái độ của tớ mới không tốt đến vậy.” Giọng nói của Khương Doanh trở nên tức tối.



“Vậy vì sao trước kia cậu không nói?” Hứa Lương Cầm nghi ngờ.



Khương Doanh thở dài: “một là bởi vì vài năm nay bố mẹ anh ấy cũng rất thích tớ, thường xuyên mời tớ đến nhà nói chuyện phiếm cho nên tớ không muốn nhắc tới chuyện xưa, mặt khác quan trọng hơn chính là tớ không muốn phải thương hại cậu, tớ cứ nghĩ cậu với anh ấy sẽ chẳng xảy ra chuyện gì, không nghĩ tới hai người vẫn ở cùng nhau, nhìn cậu vui vẻ như thế thì làm sao tớ nỡ nói đây. Cậu không biết đâu, khi nghe cậu đang hẹn hò với Uông Tân Dương, tớ vui vẻ biết bao nhiêu, chỉ là sau đó cậu lại trở về như cũ, trái tim tớ lại khổ sở.”



Hứa Lương Cầm cũng khẽ thở dài một cái: “Khương Doanh à, chúng ta đã làm bạn với nhau nhiều năm rồi, có thể nói là chẳng có gì giấu nhau cả, cho nên cậu đừng trách tớ đa tâm nhé, tớ muốn hỏi cậu một lần nữa, nếu biết trước tớ sẽ bị tổn thương vậy thì tại sao bây giờ cậu lại nói, hơn nữa lại là lúc tớ với Tống Dật Hàng đang ở cùng nhau.”