Lương Cầm Chọn Chồng

Chương 53 :

Ngày đăng: 14:29 30/04/20


Mang theo tâm trạng bất an cùng sợ hãi, Hứa Lương Cầm chìm dần vào giấc ngủ, lúc Tống Dật Hàng trở lại lúc nào cô cũng không biết, đến tận lúc Tống Dật Hàng gọi cô dậy ăn sáng cô mới dậy.



“Hôm nay em có định ra ngoài không?” Tống Dật Hàng hỏi.



“đã lâu rồi em chưa về thăm bố mẹ em, lát nữa em ăn cơm xong sẽ về.” Hứa Lương Cầm làm như không có chuyện gì nói.



Tống Dật Hàng cười gật đầu: “Đúng là nên về thăm, em nên đi mua chút thuốc bổ dưỡng cho bố mẹ đi, để anh gọi lão Vương đưa em đi nhé.”



“không cần phải mua những thứ đó đâu, bọn họ không dùng, mua chút hoa quả là được, tự em bắt xe về thôi.”



Tống Dật Hãng suy nghĩ một chút nghĩ cũng đúng, chính anh còn chưa gặp bố mẹ Lương Cầm bao giờ mà tùy tiện đưa cô về cũng không phải, chờ sau khi qua mọi chuyện anh sẽ mang nhiều thứ đến hơn, không nên nhất thời nóng lòng, vì thế đồng ý và bảo Hứa Lương Cầm cẩn thận.



Chờ Tống Dật Hàng rời khỏi, Hứa Lương Cầm lập tức đón xe về nhà.



Thấy con gái cầm giỏ hoa quả trên tay thì Trình Lệ đã mắng: “Tưởng con một đi không về nữa. Con nói đi, thời gian qua con ở ngoài làm chuyện gì hả? Hiểu Vũ và Khương Doanh đều nói con có việc, con đi hẳn 3- 4 tháng mới về một lần, mẹ và bố con muốn nhìn con một cái mà khó hơn nhìn trời đấy!”



“Mẹ già à, là con có việc bận mà, ai bảo con một đi không về chứ, con có chuyện muốn hỏi mẫu hậu đây?”



“Chuyện gì?”



Hứa Lương Cầm kéo mẹ mình vào phòng, không đợi được bèn hỏi: “Mẹ già, mẹ có nhớ lúc mùa hè mẹ giới thiệu một đối tượng xem mắt cho con không? nói là do thím ở quê giới thiệu, người đàn ông đó từng ly hôn nhưng không có con ấy.”



Trình Lệ nhìn con gái thì ngạc nhiên, suy nghĩ một lúc mới nhớ: “Hình như có chuyện đó, không nói có được không, sao phải nhắc tới?”



“Mẹ già, nói thật với con đi, đối tượng đó là ai giới thiệu cho mẹ vậy?”



Biểu cảm Trình Lệ không được tự nhiên đứng lên: “Lâu như thế làm sao mẹ nhớ được.”



“Nếu mẹ không nói thật thì con hỏi người khác, đến lúc đó mẹ đừng trách con cáu kỉnh với mẹ nhé.”



“Con đi hỏi ai?”




Quách Mộng Thanh nở nụ cười: “Ba tôi 3 năm nữa là ra tù thôi, đến lúc đó đến nước anh, chúng tôi lại đoàn tụ, tôi sao phải để mình ngồi tù nửa đời còn lại chứ? Tôi tìm cô tất nhiên cũng muốn trả thù nhưng tôi nghĩ cô không phải người làm tổn thương người khác, tôi chỉ muốn đem một tin tức cực kì khó chịu cho cô thôi, cô có muốn tới không? Tôi đang ở trên đường dành riêng cho người đi bộ bên quảng trường phía Bắc trong một con phố nhỏ đợi cô, nơi này cách sở cảnh sát gần lắm, cô không cần sợ.”



Hứa Lương Cầm thật sự muốn biết mình còn chuyện gì không thể chấp nhận nữa. tất cả dồn hết vào ngày hôm nay con mẹ nó đi, vì thế cắn răng nói: “Tôi đến, cô ở đó chờ tôi.”



Tắt điện thoại, Hứa Lương Cầm gọi taxi đến đường dành cho người đi bộ ở quảng trường.



Xuống xe liền thấy Quách Mộng Thanh đứng ở ven đường bên cạnh xe hơi màu đỏ, Hứa Lương Cầm đi qua liền ngồi vào ghế phụ. “Có chuyện gì thì nói hết đi.”



Quách Mộng Thanh đánh giá Hứa Lương Cầm: “Xem ra cô cũng không tệ lắm, đi theo Tống Dật Hàng nên khí chất cao hơn nhiều đấy. Tôi cũng chẳng có chuyện gì lớn lắm, sắc mặt cô không cần tệ thế.”



“Tôi đến đây không phải tâm sự cùng cô.” Hứa Lương Cầm không muốn nói nhiều.



Quách Mộng Thanh thờ ơ cười: “Vậy tôi đi thẳng vấn đề vậy, tôi dùng chức danh để lợi dụng Uông Tân Dương đối phó cô, nhưng tôi làm thế bởi vì có người tới tìm tôi, nói với tôi là cô với Tống Dật Hàng đang ở với nhau, còn nói Tống Dật Hàng khá quan tâm cô, sau đó giúp tôi nghĩ cách đối phó cô. cô đoán xem người đó là ai?”



“cô cứ nói đi.” Hứa Lương Cầm nói vậy nhưng không ngừng nghĩ xem người này là ai.



“Hisako!” không đợi cô sử dụng não thì Quách Mộng Thanh đã nói ra.



Hứa Lương Cầm nhìn Quách Mộng Thanh không nói lời nào, chờ cô nói hết ra.



“Rốt cuộc tôi đã biết tên cô gái người Nhật đó, cô ta tới tìm tôi nói Tống Dật Hàng rất quan tâm cô, còn nói cô không để ý đến cô ta cho nên việc cấp bách lúc này là tôi với cô ta hợp sức đánh bật cô ra, sau đó sẽ bằng bản lĩnh của mình mà giành sự quan tâm của Tống Dật Hàng. Lúc ấy tôi nghe xong giận lắm, lúc trước không phải Tống Dật Hàng vì con mụ Nhật này quăng tôi sao? Bây giờ có thể vì cô mà quăng nó đi, tôi đến mức nào mà không bằng Hứa Lương Cầm cô rồi chứ? Vì thế tôi đã tạm thời liên minh với Shibata Hisako, cô ta còn giúp tôi trù tính chuyện của Uông Tân Dương. Tôi và cô đều nói tình trường cũng như chiến trường, cô ngay cả tư cách ra chiến trường cũng không có. Quả nhiên Uông Tân Dương theo đuổi cô thì cô liền dao động, chẳng qua không nghĩ ra Tống Dật Hàng thật tâm với cô đến vậy mà tôi cũng nhận phải cái giá quá đắt”



Trong lòng Hứa Lương Cầm lúc này đang hoảng loạn muốn chết lại biểu cảm bình tĩnh như chưa hề có chuyện gì: “Vậy cô nói với tôi chuyện này làm gì?”



“Bởi vì tôi không cam lòng, tôi muốn cho cô biết rốt cuộc là con nào đứng sau chuyện này, dựa vào cái gì mà bố tôi mất việc phải ngồi tù mà con đàn bà xấu xa kia lại được Tống Dật Hàng che chở! Tôi muốn cô náo loạn với Tống Dật Hàng khiến cô với con mụ kia phải phân thắng bại, bất kể ai thua tôi cũng rất vui vẻ!” Quách Mộng Thanh nói thẳng mục đích của mình.



“ Điều đó khiến cô vui vẻ vậy thì cô chẳng cần xem kết quả đâu.”



Hứa Lương Cầm vừa nói vừa mở cửa xe, đứng giữa quảng trường suy tư một lát, cảm thấy mình cần đi đến một nơi - Bất động sản Phổ Danh!