Lương Cầm Chọn Chồng

Chương 54 :

Ngày đăng: 14:29 30/04/20


Bình thường Hứa Lương Cầm chỉ nghe qua Công ty bất động sản Phổ Danh, đây là lần đầu tiên cô đến bởi vì đa số những người muốn mua nhà bán nhà đều đến đây, dù sao cũng là nơi đáng tin cậy, về phần công ty này lớn ra sao, rộng cỡ nào thì Trương Na nói cho cô biết thôi.



Lúc đi vào sảnh thì cô mới biết đúng là công ty uy tính, ở đây ngoài sảnh tiếp khách còn có khu nghỉ ngơi, muốn vào bên trong phải quẹt thẻ mới vào được, không có một công ty nào mà nghiêm ngặt đến vậy, không phải đi làm việc rất phức tạp sao?



“Xin chào cô, xin hỏi tôi có thể giúp gì không?” Bàn tiếp tân là một cô gái tươi trẻ rất xinh, cử chỉ tao nhã lễ phép.



“Xin hỏi có phải Hisako làm ở đây không ạ?”



cô gái mỉm cười với Hứa Lương Cầm: “Dạ vâng, tiểu thư.”



“Vậy còn Tống Dật Hàng, anh ấy cũng làm ở đây sao?” cô muốn xem Tống Dật Hàng có làm việc cùng với Shibata Hisako không.



Vẻ mặt cô bé trở nên cẩn thận: “Tiểu thư, nếu tiểu thư muốn tìm những người ấy vậy thì xin đến bàn gọi điện ạ.”



“Tôi làm sao biết số của họ, tôi không tìm người đâu, tôi chỉ muốn hỏi xem họ có làm ở đây không thôi.”



“Xin lỗi tiểu thư, tôi không thể cung cấp thông tin cho tiểu thư được.”



Tâm trạng Hứa Lương Cầm vốn không được tốt, việc này khiến cô tức giận hơn: “Các người không phải công ty bất động sản sao, chẳng lẽ khách muốn hỏi ông chủ cũng không được à?”



cô gái vẫn mỉm cười kiên nhẫn nói: “Xin lỗi tiểu thư rất nhiều, chúng tôi là bộ phận tiếp khách của Phổ Danh, rất nhiều hồ sơ cũng như thông tin cần được bảo mật, nếu tiểu thư có nhu cầu thì tôi sẽ tìm cách để tiểu thư liên lạc với bên đó, tiểu thư xem có được không?”



Hứa Lương Cầm không tức giận nữa, người ta đã lịch sự đến vậy, cô mà làm loạn lên thì ích gì, chỉ có thể đi về thôi.



Lúc vô tình xoay người rời đi, chợt nghe tiếng cửa thủy tinh mở ra, cô theo bản năng xoay đầu nhìn thì lại sôi máu.



Chỉ thấy Tống Dật Hàng mặc âu phục nói chuyện với Hisako ở bên cạnh, hai người đều mỉm cười, Hisako nhìn Tống Dật Hàng đầy thâm tình, theo sau hai người bọn họ còn ba người khác, Hứa Lương Cầm nhìn thời gian trên điện thoại, cảm thấy bọn họ chuẩn bị đi ăn cơm trưa.


Liên tục 3 ngày đến nhà trọ, anh chờ rất lâu mà không có ai, Tống Dật Hàng thất bại dùng sức đập cửa thật mạnh rồi lái xe đến công ty của Vương Trung Minh.



“Từ lúc chú xin phép thì Lương Cầm không quay lại làm nữa, lão Lưu còn hỏi anh phải tính tiền lương của cô ấy thế nào đấy, anh nói cứ làm theo quy định, đến lúc đó khấu trừ qua tiền hoa hồng.” Vương Trung Minh thấy Tống Dật Hàng đến đây hỏi Hứa Lương Cầm thế nào thì rất ngạc nhiên.



Tống Dật Hàng lập tức hỏi lại: “không phải lúc cô ấy đến công ty thì có điền hồ sơ cá nhân sao, chắc cũng ghi địa chỉ gia đình chứ?”



Vương Trung Minh lườm: “Người là chú mang tới thì sao anh dám tra khảo, nhưng mà bản sao thẻ căn cước có địa chỉ đấy, để anh bảo lão Lưu tìm cho.”



Vương Trung Minh vừa nói vừa gọi cho Lưu Lực, chờ giao việc xong thì cúp điện thoại, nhìn Tống Dật Hàng chán nản hỏi: “anh đoán chú lại bị Lương Cầm bỏ rơi à?”



Tống Dật Hàng nhìn Vương Trung Minh không nói gì.



“Dật Hàng à, chú có cảm thấy đây giống một loại bệnh không? Nhiều cô gái học thức uyên bác hay dáng vẻ xinh đẹp theo đuổi chú như thế, chú lại không thể bỏ xuống một cây cỏ dại như Lương Cầm. Nếu con bé ngoan ngoãn phục tùng chú thì anh không nói làm gì nhưng mà cứ cố tình 2- 3 ngày lại đá chú một cái, sau đó chú lại hoang mang lo sợ cầu xin nó về, chẳng phải là nghiện thì còn gì nữa?” Vương Trung Minh thật sự không hiểu Hứa Lương Cầm có gì đặc biệt mà thu hút được Tống Dật Hàng đến vậy.



“Bây giờ em chỉ nghĩ đến cô ấy, những thứ khác em không thiết gì hết.” Tống Dật Hàng lại hút điếu thứ hai, chán nản nói.



Vương Trung Minh lắc đầu không nói, chờ Lưu Lực đem bản sao thẻ căn cước của Hứa Lương Cầm tới.



Lưu Lực làm việc rất có hiệu quả, không đến 10 phút đã mang tài liệu đến. Tống Dật Hàng cầm lấy bản sao không nói một lời đi luôn, Vương Trung Minh cảm thán: Tống Dật Hàng này trúng tà rồi, trúng tà tên là Hứa Lương Cầm!



Trong lòng Tống Dật Hàng tràn đầy mong đợi tìm địa chỉ trên thẻ căn cước của Hứa Lương Cầm nhưng khi đến nơi thì tâm trạng đang buông lỏng đột nhiên căng thẳng, bởi vì trước mắt anh là một bãi phế thải, hiển nhiên nơi này đã bị phá từ lau, đầu mối duy nhất bị chặt đứt.



anh bắt đầu hiểu ra anh hiểu rất ít về Hứa Lương Cầm, anh chỉ biết ở cùng một chỗ với cô nhưng anh chưa bao giờ quan tâm thân thế của cô, gia đình cô sinh hoạt hay hoàn cảnh thế nào, mặc dù đã nghĩ đến việc sẽ ra mắt bố mẹ Hứa Lương Cầm nhưng đó chỉ là suy nghĩ, chuyện này hoàn toàn không có trong kế hoạch của anh. Cho nên khi Hứa Lương Cầm muốn tránh anh thì ngoài việc anh biết cô ở chỗ trọ đó, ngoài việc anh đi hỏi Tô Hiểu Vũ và Ngô Thừa Long ra thì anh không còn cách nào cả! Chính anh luôn miệng nói cô sẽ không rời khỏi anh, anh tự tin như thế mà cô chỉ cần chạy một cái là không thấy đâu!



Tống Dật Hàng ngồi trong xe tự trách một lúc lâu, lại nghĩ đến những tổn thương mà Hứa Lương Cầm phải chịu là do anh mang tới, anh rất muốn tát mình một cái, anh ỷ lại Lương Cầm luôn bên cạnh mà đề phòng người bên cạnh cô nhưng không quan tâm cô nghĩ gì, luôn tự cho là đúng khi tự quyết định hộ cô, lại càng không phải nói đến chuyện giấu cô những chuyện quan trọng, anh là thằng khốn khiếp tỉ lần!



Bây giờ anh biết làm cách nào để tìm Hứa Lương Cầm đây? Tống Dật Hàng nghiêng đầu tựa vào cửa sổ xe, cảm giác dạ dày lại bắt đầu đau.