Lưỡng Quảng Hào Kiệt [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 52 : Không giết (2)

Ngày đăng: 15:59 18/04/20


Người đầu tiên là Thiết Tinh Nguyệt, hắn mãi mãi là người xông lên hàng đầu.



Hắn muốn lao ra đầu tiên có lẽ không phải vì muốn đoạt uy phong mà vì muốn gánh vác nguy hiểm càng lớn.



Hắn không bao giờ muốn để bạn bè tốt nhất của mình đi mạo hiểm.



Vì thế hắn căn bản không hề hỏi ý kiến đồng bạn mà đã nhảy vọt lên!



Mấy người Tiêu Thu Thủy đều toát mồ hôi vì Thiết Tinh Nguyệt.



Thế nhưng bên trên lại chẳng có chút động tĩnh nào.



Tiếp đó là tiếng Thiết Tinh Nguyệt hô lớn:



- Mau lên! Trên này không có người!



... Rút cuộc là Thiên thủ Đồ Cổn và Độc cước Bành Cửu đã đi đâu?



Nhưng không cần biết bọn chúng đã đi đâu, mấy người Tiêu Thu Thủy chỉ biết, Thiết Tinh Nguyệt tuyệt đối không lừa họ.



Bọn họ lập tức nhảy lên.



... Kỳ thực nếu bên có địch, Thiết Tinh Nguyệt gặp địch, họ lại càng bất cấp tất cả mà xông lên.



Mã Cảnh Chung là người cuối cùng đi ra, hắn mãi mãi vẫn luôn trầm ổn, vừa đáp xuống đất là giống như mọc rễ ở đó.



Bên trên thật sự không có ai.



Đình Nhất công vẫn là đình Nhất Công, bàn tiệc đổ vỡ, rượu thịt vung vãi đầy trên đất, dấu vết giao chiến, thi thể mấy người Cố Quân Sơn, Hoàng Viễn Dung, Diêu Độc Vụ vẫn đang nằm đó.



Văn Tấn Sương trông thấy lại ngây ra.



Tiêu Thu thủy đánh giá xung quanh một chút, nói:



-Đi!



Đúng lúc đó, miệng hố trên mặt đất đột nhiên kêu “xịch” lên, một tấm thép bắn ra, che kín miệng hố!



Mọi người cả kinh, Mã Cảnh Chung hô lên:



-Không xong!



Cùng lúc ấy, từ tám góc đình Nhất Công đột nhiên có rào sắt phủ xuống.



Khi Tiêu Thu Thủy xông ra, rào sắt vừa đúng lúc hạ xuống.



Văn Tấn Sương nhấc chân đá vào rào sắt, đôi chân của ông ta có thể đánh bay thần thoái gậy sắt của Độc cước trấn Thiên Sơn Bành Cửu, vậy mà lại không thể làm rào sắt này rung động.



Đường lui đã mất, đường phía trước bị phong tỏa, họ lập tức chỉ còn lại đường chết.



Mọi người đều biến sắc, bấy giờ chỉ nghe hai tiếng cười “khặc khặc”, “ha ha” quái dị từ hai bên trái phải truyền tới.



Hai bóng người nghênh ngang bước ra.



Dưới ánh trăng một kẻ thần sắc bì ổi, đeo găng tay da hươu, chính là Ám khí tam thập lục thủ, ám thung tam thập lục lộ Đồ Cổn, một kẻ cụt chân, “cộc cộc cộc” tiến tới trước, tự nhiên là Độc Cước thần ma Bành Cửu.



Hai người bọn chúng từ sau giả sơn, cây cối bước ra, Đồ Cổn cười nói:



- Ngoại hiệu của ta là Ám thung tam thập lục lộ, đây là một lộ trong số đó, thế nào? Ha ha! Bây giờ bọn ta đánh, các ngươi đỡ, vừa khéo có thể giúp ta luyện tay.



Bành Cửu cười lớn:



- Kiếm vương sớm đã dự tính các ngươi sẽ bất chấp tất cả lao ra, vì thế bọn ta chờ ở bên ngoài, chờ các ngươi ra hết thì phát động cơ quan khóa chết miệng hố là được. Bây giờ các ngươi đã là chim lồng cá chậu, còn muốn làm thú bị vây nữa không? Ha ha ha...



Tiêu Thu Thủy đạp lên miệng hố, quả nhiên là không làm suy suyển được một phân. Thiết Tinh Nguyệt tức giận nắm song sắt quát:



- Cút mẹ cái lũ không bằng chó lợn các ngươi đi! Các ngươi là tiền bối nổi danh võ lâm vậy mà cũng dùng loại thủ đoạn hạ lưu này....




“Bình”, Bành Cửu đau quặn người xuống, nhưng trong chớp mắt, lão đã không thể cúi người xuống được nữa.



Bởi vì một thanh đao cắm vào yết hầu lão.



Đao là đao của Đỗ Tuyệt.



Đao do Đỗ Tuyệt đánh rơi trong địa đạo khi ám sát Thiết Tinh Nguyệt.



Người phát đao là Tiêu Thu Thủy.



Trường hồng quán nhật!



Đây là kiếm chiêu của Hoán Hoa kiếm phái, nhưng dùng bằng đao cũng có cùng hiệu quả.



Nhưng trên đao không có máu, bởi vì mũi đao chưa đâm vào cổ họng.



Đây là cơ hội ngàn năm có một để giết Bành Cửu, tại sao Tiêu Thu Thủy lại không giết!



Tiêu Thu Thủy không giết.



Tiêu Thu Thủy lắc đầu, cuối cùng thu đao về, thương cảm, trầm tĩnh, nói:



-Ta không thể giết ngươi.



... Bành Cửu cụt chân.



... Hơn nữa còn bất ngờ bị vây công, gậy chống bị khống chế.



Không phải Tiêu Thu Thủy không dám giết, mà là không thể giết.



Thiết Tinh Nguyệt hét lên:



- Tại sao lại không thể giết!



Hét lên một tiếng, công lực tiêu tán, Bành Cửu vận lực giãy mạnh, thoát được ra, Thiết Tinh Nguyệt bật lùi lại bốn bước. Bành Cửu đánh ra một chưởng, Mã Cảnh Chung lập tức lỏng tay rút lui, “soạt” một tiếng, Bành Cửu phóng lên đầu tường, chớp mắt đã biến mất không thấy đâu nữa.



Khâu Nam Cố cũng kinh ngạc kêu lên:



- Tại sao lại không giết?



Tiêu Thu Thủy im lặng.



Hắn không nói được nên lời.



Mọi người mạo hiểm cả tính mạng, bắt giữ được đại địch, vậy mà hắn lại không giết.



Văn Tấn Sương đột nhiên nói:



-Ta biết.



Tả Khâu Siêu Nhiên ngạc nhiên hỏi:



- Ngài biết?



Văn Tấn Sương tóc mai bạc trắng, già nua như hạc, khe khẽ thở dài, nói:



- Giết người là hung thủ, giết kẻ ác là cường giả, nhưng người có thể tha mà không giết.



Đoạn lại thở dài, tiếp:



-Mới là đại hiệp.



- Tiêu thiếu hiệp võ công, lịch duyệt, danh dự tuy chưa tới được đỉnh cao nhưng về tu dưỡng phẩm tính, hành hiệp đã có phong thái đại sư.



Văn Tấn Sương nói xong, ngẩng đầu lên nhìn trời, sao sáng tràn ngập, trăng tròn vành vạnh.