Lưỡng Quảng Hào Kiệt [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 22 : Tứ tuyệt Nhất quân (2)

Ngày đăng: 15:59 18/04/20


Hai mắt Khuất Hàn Sơn bắn ra thần quang, hỏi:



-Việc này có thật không?



Một đại hán cụt chân, tay cầm gậy sắt ở bên cạnh Khuất Hàn Sơn lại nói:



- Không thể tin, chuyện Quyền Lực bang vây công Kiếm lư Tiêu gia tại sao ta không biết? Đương kim võ lâm đồng đạo cũng không biết? Mà hôm qua ta vừa mới rời khỏi Hoán Hoa kiếm phái Quế Lâm, bọn họ cũng không hề biết chút gì, chẳng lẽ chỉ có một mình Tiêu thiếu công tử là biết?



Nam tử áo vàng đeo găng tay lại bồi thêm một câu:



-Hắn rút cuộc có phải là Tiêu Thu Thủy hay không cũng còn là vấn đề.



Khang Xuất Ngư phẫn nộ nói:



- Hắn đúng là Tiêu Thu Thủy, chuyện đó không sai, nhưng hắn là kẻ vô trách nhiệm nhất, ham chơi lười biếng, không biết tôn tin nhất trong nhà họ Tiêu Hoán Hoa, Tiêu Tây Lâu huynh cũng rất đau đầu với đứa con hư hỏng này!



Tiêu Thu Thủy cả giận:



- Ngươi mặt người dạ thú, âm mưu tàn độc, gia phụ và Chu đại hiệp tha cho ngươi không giết, ngươi còn mặt mũi gì mà nói ta!



Đại hán áo vàng nổi giận quát:



-Ngươi là cái thứ gì? Dám ăn nói với Khang tiên sinh như vậy ở đây!



Thiết Tinh Nguyệt bỗng xen vào:



- Vậy ngươi thì là thứ gì? Dám vô lễ với lão đại như vậy ở đây!



Đại hán áo vàng cười “hắc” một tiếng, đáp:



- Ta là “Ám khí tam thập lục thủ, ám thung tam thập lục lộ” Đồ Cổn, ngươi đã nghe tới chưa? (đồ nghĩa là giết, cổn là lăn”



Mấy người Tiêu Thu Thủy nghe vậy đều hít một hơi lạnh, Thiết Tinh Nguyệt lại chưa từng nghe qua, châm chọc lại:



- Đồ Cổn? Giết heo, giết trâu, giết dê thì đều nghe qua rồi, vừa giết vừa lăn thì là cái thứ gì?



Đổ Cổn gầm lên, Khuất Hàn Sơn lại khoát tay ngăn lại, Đồ Cổn chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn. Thiết Tinh Nguyệt hung hăng nói:



- Ngươi kêu la cái gì? Ngươi tưởng ta sợ ngươi chắc? Tiểu Khâu, sao cậu còn không mau tới đây, cùng nhau chửi chết cái tên khốn kiếp Đồ Cổn này đi!



Tiêu Thu Thủy vội kéo hắn lại, hạ giọng nói:



- Đừng có như vậy! Tôi đã bảo tiểu Khâu bảo vệ Mã đại tẩu, không tiên đi ra. Kẻ này là Đồ Cổn, ám khí cùng bố trận đều tuyệt đỉnh, công lực tuyệt không dưới Đường đại hiệp, đừng có chọc vào hắn lúc này!



Thiết Tinh Nguyệt tức giận nói:



- Tôi nhìn hắn không vừa mắt! Tôi nhìn cả đám đó không vừa mắt!



Một văn sĩ trung niên phe phẩy chiếc quạt, nói:



- Đứa con hư của Tiêu lão huynh, thực ra tôi cũng từng nghe qua.



Nan quạt “xoẹt” một tiếng mở ra, ở trên viết bốn chữ “Thiên mã hành không”.



Khuất Hàn Sơn trầm ngâm hồi lâu, nói:



- Tiêu thiếu hiệp, cậu chỉ trích Khang tiên sinh, phải có chứng cứ rõ ràng!



Tiêu Thu Thủy đáp:



- Khuất đại hiệp, Khang Xuất Ngư là chó săn của Quyền Lực bang, tôi và vị cô nương Đường gia này đều có thể làm chứng.



Khuất Hàn Sơn nhìn họ, cuối cùng khẽ lắc đầu, thở dài:


Tất Thiên Thông tập trung toàn bộ tinh thần đối phó với Đồ Cổn, làm sao tránh được một đòn chớp nhoáng đó?



Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng hét lớn!



Một người bỗng nhiên xông tới.



Vừa xông tới đã đánh một phát cùi chỏ tay trái!



Cùi chỏ hướng vào Địa mã hành thiên Liễu Thiên Biến đang sử dụng quạt sắt!



Liễu Thiên Biến không kịp đả thương người, quạt sắt mở ra, “bụp” một tiếng, cùi chỏ đánh trúng quạt!



Liễu Thiên Biến lập tức biến sắc, người đó lại hét lớn, cùi chỏ tay phải đánh ngược ra.



Liễu Thiên Biến lập tức không dừng lại chỗ cũ nữa, hắn lùi gấp, xoay người, lộn nhào, tung mình, phóng ra xa hơn năm trượng, cùi chỏ của người kia liền đánh trượt!



Nhưng nhưng cùi chỏ trái người kia đã lập tức đánh tới, giống như có mắt sau lưng, mang theo tiếng rít quái dị, thế công mạnh mẽ!



Liễu Thiên Biến lập tức nhảy lên cao. “Chát” một tiếng, cùi chỏ đánh trúng tường bao, nửa đoạn tường bao đổ xuống rầm rầm, Liễu Thiên Biến nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt người kia, nụ cười trên mặt đã biến mất.



....Ba cú cùi chỏ đó nếu chỉ cần một phát đánh trúng vào thân người thì làm gì còn cơ hội sống sót nữa?



Người đó đó không phải ai khác, chính là Trửu tuyệt Diêu Độc Vụ!



Khi Liễu Thiên Biến phát động thì đồng thời Độc cước Bành Cửu cũng thét lên một tiếng như bài sơn đào hải, vung gậy đánh xuống đỉnh đầu Tất Thiên Thông.



Gậy mới nâng lên, bát đĩa trên đất đã bị kéo lên theo, tự động vỡ vụn, một kích này đánh xuống, dù là sắt thép cũng phải tan nát.



Tất Thiên Thông toàn lực giao chiến với Đồ Cổn, đương nhiên là không tránh được, nhưng lại có một người kịp thời phóng ra, tung người một cái đã nhảy lên cao bảy tám thước, ở giữa không trung tung ra hai cước đá vào gậy chống.



Hai cước đá trúng vào gậy, bóng người vụt phân.



Độc cước trấn Thiên Sơn Bành Cửu vẫn đứng bằng một chân, gậy chống bằng thép ròng đã cắm sâu xuống đất tới hai thước, có vẻ phải kiệt sức vận lực vào gậy chống xuống để ổn định thân thể mới là gậy cắm sâu xuống như thế.



Người chấn bay gậy là Thoái tuyệt Văn Tấn Sương, mắt cá chân ông ta cũng đã ngập xuống đất.



Khang Xuất Ngư rống lên một tiếng, trước người chợt bùng lên một vầng mặt trời chói chang!



Quan Nhật thần kiếm!



Xung quanh mặt trời cuộn lên hai đám mây!



Hai đám mây đen muốn che phủ bầu trời.



Hai bàn nhanh nhanh như điện, bay lượn giữa mặt trời nóng bỏng.



Mây đen thủy chung vẫn không che phủ được mặt trời, mặt trời cũng thủy chung không chiếu rọi được mây đen.



Đôi tay của Chưởng tuyệt Hoàng Viễn Dung!



Ngũ hồ nã Tứ hải Giang Dịch Hải cũng muốn động, nhưng hắn phát hiện có một đôi mắt sáng mắt đang nhìn thẳng vào mình.



Đôi mắt của Lạc thác Thần tẩu Cố Quân Sơn!



Cố Quân Sơn nhìn hắn, chậm rãi nói một câu:



- Ngươi tốt nhất là đừng cử động.



Ai cũng biết, trong Tứ tuyệt Nhất quân, võ công của Cố Quân Sơn là cao nhất.



Giang Dịch Hải cũng thật sự không dám vọng động.



ở bên này, Ám khí tam thập lục thủ, ám khí tam thập lục đạo Đồ Cổn đại chiến Quyền tuyệt Tất Thiên Thông, Địa mã hành thiên Liêu Thiên Biến ác đấu Thời tuyệt Diêu Độc Vụ, Độc cước trấn Thiên Sơn lực chiến Thoái tuyệt Văn Tấn Sương, Quan Nhật thần kiếm Khang Xuất Ngư khổ chiến Chưởng tuyệt Hoàng Viễn Dung. Hai bên đánh đến mức khó phân thắng bại, khiến cho Tiêu Thu Thủy, Đường Phương, Tả Khâu Siêu Nhiên, Mã Cảnh Chung xem mà đầu váng mắt hoa.