Lưỡng Quảng Hào Kiệt [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 31 : Uy chấn Dương Sóc (1)

Ngày đăng: 15:59 18/04/20


Từ lúc nhóm Tiêu Thu Thủy đến bên đình, tới khi Thiết Tinh Nguyệt đột ngột ra tay, khiến cho quần hào bất mãn, lại đến khi Tiêu Thu Thủy bước ra vạch trần thân phận Khang Xuất Ngư, Khuất Hàn Sơn ra mặt điều đình, Tứ tuyệt Nhất quân chỉ trích Khang Xuất Ngư, thậm chí đồng loạt ra tay với Liễu, Đồ, Khang, Bành, chỉ còn lại Giang Dịch Hải do dự không dám động thủ, tất cả chỉ diễn ra trong thoáng chốc, khiến người ta không ứng phó kịp.



Cố Quân Sơn lạnh lùng liếc nhìn Giang Dịch Hải một cái rồi lập tức quay sang phía Khuất Hàn Sơn, cung tay nói:



-Khuất Huynh thứ tội.



Khuất Hàn Sơn vội cúi người đáp:



-Cố huynh xin mời nói.



Cố Quân Sơn thở dài:



- Hôm nay chúng tôi tới quấy rầy quý đình, lại ra tay động thủ trước, chẳng khác gì phá vỡ thanh quy của Khuất huynh, thật là tội quá.



Khuất Hàn Sơn mỉm cười:



- Khuất huynh làm người, đệ vô cùng kính trọng, tuy chưa thâm giao nhưng cũng coi là tương tri, Cố huynh không cần phải nghĩ nhiều.



Cố Quân Sơn than:



- Khuất huynh hào hiệp, đệ thực bội phục. Khuất huynh cùng Lương Đấu Lương đại hiệp thành Ngũ Dương hợp xưng “Đông Tây nhị hiệp”, nhưng ở trong địa phận Quảng Tây, người ta có câu “Quảng Tây tam sơn”, Khuất huynh có biết là để chỉ những gì không?



Khuất Hàn Sơn thản nhiên đáp:



- Nếu nói danh sơn thì là để chỉ núi Liễu Tượng, núi Đại Minh cùng núi Đại Dung, nếu nói đến người người thì là để chỉ Quân Sơn huynh, Mông Giang Đỗ Nguyệt Sơn huynh, cùng với huynh đệ tôi.



Cố Quân Sơn gật đầu, ngạo nghễ nói:



- Chính thế. Tuy rằng Nguyệt Sơn huynh đã thất tung, nhưng chúng ta sở dĩ có thể được đồng đạo võ lâm đồng xưng là “Tam sơn”, ngoài vì tên chúng ta vừa khéo đều có chữ “Sơn” ra, càng quan trọng hơn là vì chúng ta không hư giả, không dối trá, dám trượng nghĩa giúp người trong lúc nguy nan.



Trong võ lâm, một tiếng tôn xưng đến từ không biết bao nhiêu máu và mồ hôi, không biết bao nhiêu nỗ lực, thực đáng để làm như vậy.



Khuất Hàn Sơn trầm ngâm không đáp, Cố Quân Sơn lại kích động, nói:



- Hôm nay sở dĩ chúng tôi dám cả gan mượn chỗ của huynh để tiêu trừ tặc đảng, một mặt là vì kính trọng chính nghĩa của đình Nhất Công, mặt khác là để biểu đạt sự tôn kính với Khuất đại hiệp.



Khuất Hàn Sơn thở dài nói:



- Có cái gì mà phải tôn kính? Cố huynh càng có phong phạm của một đại nhân kiệt... Chỉ là, Cố huynh sao biết sẽ không giết lầm?



Cố Quân Sơn ưỡn ngực đáp:



- Chắc chắn không. Ba tháng gần đây, chúng vẫn luôn điều tra hành tung của mấy kẻ này, chúng tôi có thể khẳng định: Khang Xuất Ngư chính là Vô Danh thần ma trong Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma của Quyền Lực bang, Liễu Thiên Biến là “Vô Ảnh thần ma”, Đồ Cổn là “Thiên Thủ thần ma”, Bành Cửu là “Độc Cước thần ma”, chỉ còn lại tên Giang Dịch Hải này cũng là người của Quyền Lực bang, chỉ có thân phận địa vị chưa rõ ràng thôi, tuyệt đối không giết lầm



Lúc này bốn cặp trong đình đều đang chiến đấu kịch liệt, nhưng vẫn chưa phân thắng bại.



Nhóm Tiêu Thu Thủy chứng kiến tận mắt, trong lòng cũng rõ ràng, võ công của mấy người Đồ Cổn, Bành Cửu, Khang Xuất Ngư, Liễu Thiên Biến tuyệt không dưới Tiêu Tây Lâu, nhưng võ công của Hoàng Viễn Dung, Tất Thiên Thông, Diêu Độc Vụ, Văn Tấn Sương cũng không thua kém gì Chu Hiệp Vũ.



Huống hồ còn có Khuất Hàn Sơn cùng Cố Quân Sơn chưa ra tay.



Phía bên Quyền Lực bang chỉ còn lại Giang Dịch Hải.



Chiến cục thế này ai cũng thấy là có thể dễ dàng chiến thắng.



Khuất Hàn Sơn bình thản nói:



-Không giết lầm, vậy thì tốt rồi.




Kẻ tới chính là Địa mã hành thiên Liễu Thiên Biến!



Kẻ Đường Phương nhìn thấy lại là Thiên Thủ Đồ Cổn.



Đường Phương hít một hơi lạnh, Đồ Cổn lại nhìn nàng cười nói:



- Nghe nói ngươi là nữ đệ tử đường gia phải không? Giờ ngươi chỉ có hai đường để đi, một là ngoan ngoãn nghe lời ta, hai là làm vật cho ta thử ám khí.



Đường Phương không trả lời, mười ngón tay trắng muốn, nhỏ bé đột nhiên bắn ra mười mấy đốm sáng, đánh thẳng về phía Đồ Cổn.



Trong khoảnh khắc, Khuất Hàn Sơn với Cố Quân Sơn, Văn Tấn Sương với Dư Khốc Dư và Giang Dịch Hải, Thiết Tinh Nguyệt với Bành Cửu, Tiêu Thu Thủy với Khang Xuất Ngư, Mã Cảnh Chung với Liễu Thiên Biến, Đường Phương với Đồ Cổn đã giao đấu với nhau.



Thước gập của Cố Quân Sơn giống như cuồng phong bạo vũ, không ngừng đánh về Khuất Hàn Sơn. Khuất Hàn Sơn chợt rung tay, trên tay xuất hiện thêm một thanh kiếm.



Một thanh kiếm sắt cực kỳ bình thường.



Khuất Hàn Sơn cười lớn:



- Đối phó với Cố huynh nếu dùng bảo kiếm thần binh thì quả thực là kinh địch, Cố huynh đừng trách ta dùng thành phàm kiếm này vậy.



... Đối với kiếm thuật tông sư như Khuất Hàn Sơn, bảo kiếm ngược lại trở thành gánh nặng, bởi vì bản thân lão đã có thể dùng kiếm rất tốt, cho nên căn bản không cần kiếm tốt mới có thể phát huy được. Khi đối phó với mấy người Diêu Độc Vụ, kiếm Khuất Hàn Sơn dùng vẫn còn coi là lợi kiếm, khi đối phó với Cố Quân Sơn thì lại sử dùng kiếm bằng sắt thường.



... Kiếm càng bình thường, ở trong tay Khuất Hàn Sơn lại càng dễ phát huy.



... Một kiếm thủ tài năng thực sự không có ai nhất định phải dùng kiếm tốt, một kiếm thủ không thể không dùng kiếm tốt thì không phải là một kiếm thủ giỏi.



... Khuất Hàn Sơn đổi kiếm, lại có thể đàm tiếu tự nhiên.



Văn Tấn Sương nếu đơn đả độc đấu với bất kỳ ai giữa Giang Dịch Hải, Dư Khốc Dư đều không rơi xuống hạ phong, nhưng lấy một địch hai thì lực bất tòng tâm



Ngũ hồ nã Tứ hải Giang Dịch Hải chỉ có chín ngón tay. Mười năm trước lão có mười ngón tay nhưng khi đó trong võ lâm lão không hề nổi danh. Cho đến mười năm trước có một lần lão dùng cầm nã thủ bắt lấy binh khí của người khác, ngươi đó vặn mạnh thân đao, cắt đứt ngón tay út của lão, sau đó lão mới thực sự dốc tận tâm sức, khổ luyện cầm nã thủ, phân thân phác huyệt pháp.



Cũng từ đó lão mới thực sự thành danh.



Ôn Dịch thần ma Dư Khốc Dư lại càng đáng sợ.



Nơi hắn đi qua giống như gặp một trận ôn dịch, qua đó cũng có thể thấy độc của hắn là như thế nào.



Hắn ta gần như hoàn toàn không thể chạm vào được, lúc hắn mới gia nhập chiến đoàn, Hoàng Viễn Dung liền muốn đánh hắn một chưởng, nhưng chưởng vừa chạm vào vạt áo hắn đã trúng độc ngã xuống.



Hai chân của Văn Tấn Sương tự nhiên là không ai chống được, Giang Dịch Hải kiềm chế mã bộ, độc của Dư Khốc Dư lại càng khó lòng phòng bị.



Ông ta thầm kêu không ổn thì tại trường đột nhiên có thêm một người.



Tả Khâu Siêu Nhiên.



Tả Khâu Siêu Nhiên vừa xuất hiện liền lập tức đối đầu với Giang Dịch Hải.



Trước đây hắn là bại tướng dưới tay Giang Dịch Hải, nhưng đệ tử địch truyền của Cầm nã đệ nhất thủ Hạng Thích Nho cùng Ưng trảo vương Lôi Phong cũng chẳng phải loại dễ trêu, Tả Khâu Siêu Nhiên ít nhất cũng có thể tạm thời quấn lấy Cửu chỉ cầm long Giang Dịch Hải.



Văn Tấn Sương lập tức cảm thấy áp lực giảm hẳn, tập trung toàn bộ tinh thần đối phó với Dư Khốc Dư.



Dư Khốc Dư rất kiêng kỵ đôi chân của Văn Tấn Sương, Văn Tấn Sương cũng cực kỳ cố kỵ độc của Dư Khốc Dư, hai người cùng kiêng dè lẫn nhau, nhất thời giằng co không phân.



Chỉ là Tả Khâu Siêu Nhiên đối chiến với Giang Dịch Hải bên cạnh, tình thế sợ rằng khó mà duy trì lâu được.