Lưỡng Quảng Hào Kiệt [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 32 : Uy chấn Dương Sóc (2)

Ngày đăng: 15:59 18/04/20


Thiết Tinh Nguyệt đối đầu với Độc cước Bành Cửu.



Gậy chống sắt của Bành Cửu được xưng là chín mươi ba cân, cộng thêm sức vung của lão, ít nhất cũng tới ba trăm cân lực đạo!



Không ngờ Thiết Tinh Nguyệt lại chẳng hề sợ hãi, vung tay ra bắt lấy!



Bành Cửu cười thầm trong lòng, ngoài Cố Quân Sơn vừa rồi gắng chịu một gậy của lão ra, trước nay chưa từng có ai có thể tay không bắt được gậy của lão, tên tiểu tử này mà cũng xứng sao?



Trong lúc lão quyết chí một gậy lấy mạng Thiết Tinh Nguyệt thì Thiết Tinh Nguyệt lại thật sự bắt được gậy chống!



Bảnh Cửu ngẩn người, thiết Tinh Nguyệt đã đánh tới một quyền!



Bành Cửu vội vàng lắc mình, suýt soát tránh được, vung chân, đá thẳng vào ngực thiết Tinh Nguyệt!



Thiết Tinh Nguyệt giật mình, bởi vì Bành Cửu cụt chân, làm thế nào xuất cước được?



Hóa ra Thiết Tinh Nguyệt bắt chặt lấy gậy chống sắt của lão, Bành Cửu kéo lại không được, nhưng Bành Cửu bước vào giang hồ đã mấy chục năm, ứng biến cực kỳ nhanh, vận lực vọt lên, đá ra một cước rồi thu hồi lại, hạ xuống vững vàng.



Nhưng trong lòng Bành Cửu lại vô cùng kinh ngạc, hóa ra Thiết Tinh Nguyệt chịu một cước của lão vậy mà vẫn có thể chịu đựng được, vẫn nắm chặt gậy sắt của lão không thả!



Không thả là không thả! Chẳng lẽ tên nhóc con này được đúc bằng sắt sao?



Người khác không biết nhưng bản thân Thiết Tinh Nguyệt thì hoàn toàn rõ ràng, trúng phải một cước, trước ngực hắn đau đớn không chịu nổi, nhưng hắn biết, một khi buông tay, chỉ cần gậy sắt của Bành Cửu thoát được, mình lại càng không còn đường lui nữa.



Cho nên hắn dù chết cũng phải gắng gượng.



Đường Phương cũng vậy.



Ám khí của nàng vừa mới phóng ra, Đồ Cổn đã lăn tới.



Thân pháp của Đổ Cổn không phải tránh hoặc né, cũng không phải tiến hoặc ép, mà là “lăn” tới gần.



Tất cả ám khí của Đường Phương đều đánh trượt.



Đường Phương thoáng rùng mình, lập tức phóng lên.



Khinh công của Đường Phương cực kỳ xuất sắc trong thế hệ thanh niên của Đường môn.



Cũng may là nàng nhảy lên nhanh, khi nàng nhảy cao được bảy tám thước, mới nghe được chỗ nàng vừa đứng phát ra hai tiếng “xuy xuy” rất nhỏ.



Đó là tiếng ám khí gần như vô thanh, cực kỳ sắc bén đáng sợ phát ra.



Khi Đường Phương hạ xuống, trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.



Đường Phương cũng không dám mạo hiểm nữa



Nàng không biết khi lượt ám khí tiếp theo tới, nàng có thoát được độc thủ của Đồ Cổn hay không nữa.



Nhưng nàng không thể rút lui, Đồ Cổn là đại địch, nàng cũng không thể đẩy hắn cho các anh em khác không hiểu ám khí.



Liễu Thiên Biến ở bên kia đã thay đổi ba loại bộ pháp, bốn loại khinh không, xoay tròn xung quanh Mã Cảnh Chung.



Chỉ cần Mã Cảnh Chung có một chút sơ xuất, hắn sẽ có thể lập tức đưa đối thủ vào chỗ chết.



Quạt sắt của hắn lúc nào cũng có thể biến thành đao, cũng có thể biến thành kiếm, càng có thể biến thành phán quan bút.



Nhưng hắn lập tức phát hiện, Mã Cảnh Chung không hề dễ đối phó như tưởng tượng.
Giang Dịch Hải vốn đang dùng cầm nã thủ giằng co với Tả Khâu Siêu Nhiên, Tả Khâu Siêu Nhiên hoàn toàn rơi xuống hạ phong. Chiếc áo bào trùm xuống, Giang Dịch Hải rùng mình, trong lúc cấp bách không biết là thứ gì, vội vàng buông tay lùi lại, Tiêu Thu Thủy quay sang phía Tả Khâu Siêu Nhiên hô lớn:



-Đi!



Tiếng “đi” này không nghi ngờ gì, cũng là để nói với Thiết Tinh Nguyệt.



Lão đại bảo đi là đi, không cần nghi ngờ, đó luôn là quan niệm của Thiết Tinh Nguyệt.



Cho dù đang trong chiến đấu thì quan niệm này cũng chẳng hề thay đổi, chỉ cần lão đại cũng đi, anh em cùng đi, vậy hắn tự nhiên là cũng sẽ đi.



Nếu như lão đại không đi, hoặc là không đi được, thì hắn thề chết cũng không đi.



Tiếng “đi” truyền tới bên tai, Thiết Tinh Nguyệt hét lớn, hắt xì hơi một cái.



Hắt hơi mang theo nước mũi, bắn thẳng vào mặt Bành Cửu.



Bành Cửu vốn đã dùng gậy sắt phong tỏa hết mọi thế công của Thiết Tinh Nguyệt, hơn nữa còn chuẩn bị lúc nào cũng có thể đá ra một cước. Hắn không tin, Thiết Tinh Nguyệt còn có thể chịu thêm một cước nữa của hắn!



Một cái hắt hơi, lại đánh trúng thời cơ.



Bành Cửu chưa từng thấy qua lối đánh này, càng chưa từng phải chịu thiệt như thế, giận giữ điên cuồng hét lớn, lại không nhịn được đưa tay lên lau mặt.



Trong một thoáng lỏng tay đó, Thiết Tinh Nguyệt dùng sức đẩy mạnh, đẩy hắn lùi lại bảy tám bước.



Bành Cửu dù sao cũng chỉ có một chân, khí lực trên tay tuy lớn nhưng một chân chung quy cũng không chống được thần lực của Thiết Tinh Nguyệt.



Đến khi hắn ổn định lại thì Thiết Tinh Nguyệt đã “đi” rồi.



Mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt: Khuất Hàn Sơn giết Cố Quân Sơn, Văn Tấn Sương ôm hận mãnh công Khuất Hàn Sơn, Tiêu Thu Thủy dùng kế đẩy lui Khang Xuất Ngư, dọa lùi Đồ Cổn rồi lại dọa lui Giang Dịch Hải, Đường Phương ép lùi Liễu Thiên Biến, Thiết Tinh Nguyệt hắt hơi một cái, thoát khỏi Bành Cửu.



Năm người Tiêu Thu Thủy, Đường Phương, Tả Khâu Siêu Nhiên, Thiết Tinh Nguyệt, Mã Cảnh Chung tụ lại, còn chưa quyết định hành động thì Văn Tấn Sương ở bên kia đã phát ra một tiếng kêu thảm!



Chân trái ông ta bắn ra máu tươi.



Trong tay Khuất Hàn Sơn lại có thêm một thanh bảo kiếm lấp lánh ánh vàng.



Chân của Văn Tấn Sương từng đá cong cả gậy chống của Bành Cửu nhưng vẫn chỉ trong nháy mắt đã bị bị thương dưới kiếm Khuất Hàn Sơn.



Nhóm Tiêu Thu Thủy lập tức phải quyết định một việc:



Nếu cứu Tấn Văn Sương thì sẽ không chạy thoát được nữa!



Trong khoảnh khắc này, họ có thể chạy, nhưng chỉ cần họ do dự một thoáng, năm đại cao thủ, Ôn Dịch thần ma Dư Khốc Dư, Thiên Thủ thần ma Đồ Cổn, Độc Cước thần ma Bành Cửu, Thiết Phiến thần ma Liễu Thiên Biến, cùng với Cửu chỉ cầm long Giang Dịch Hải tuyệt đối sẽ không cho họ có một cơ hội chạy trốn lần nữa.



Đáng tiếc, đáng tiếc, năm người họ lại đều xông tới!



Khi xông tới, năm người họ đều nghĩ: Một mình mình quay lại là được rồi.



Khi xông tới, năm người họ đều nghĩ: Những người khác đừng có cùng tới đây.



Nhưng năm người họ lại không hẹn mà cùng xông tới. Mặc dù họ không hề có giao tình gì với Tấn Văn Sương, thậm chí một câu cũng chưa từng nói qua, nhưng thấy chết mà không cứu, cho dù bị đánh chết họ cũng tuyệt đối không làm



Ôi.



Nếu như họ còn sống trên thế giới này, bạn có nguyện ý cùng họ kết nghĩa kim lan không?