Lưu Manh Lão Sư
Chương 105 : Anh Lưu Manh
Ngày đăng: 21:06 20/04/20
"Mỹ Cầm, em ăn trước đi, anh không đói." Trần Thiên Minh nuốt nước miếng, hắn nói không đói chính là giả, hắn vừa rồi còn đói muốn chết. Nhưng nghĩ đến Lưu Mỹ Cầm còn có đứa con của hắn trong bụng, hắn liền chưa muốn ăn, mà để cho Mỹ Cầm ăn trước.
"Em không đói, giữa trưa hôm nay chị Yến đã đưa cơm cho em rồi, em bây giờ vẫn còn no đây!"
Lưu Mỹ Cầm nói xong, nàng nhẹ nhàng vuốt vuốt bụng của mình.
"Ăn đi, em ăn trước đi." Trần Thiên Minh lại nói với Lưu Mỹ Cầm.
"Thiên Minh, em đã nói rồi, em bây giờ còn chưa đói. Anh ăn trước đi." Lưu Mỹ Cầm vừa nói vừa đưa cơm tới, tay kia thì bắt đầu cầm thìa bắt đầu múc cháo.
"Em, em thật sự là không đói." Trần Thiên Minh có chút không tin hỏi lại.
"Thật mà, em lừa anh làm gì. Đi, mau ăn nào, nghe lời đi. Anh vừa rồi còn nói là đói sắp chết mà, còn không ăn đi, giả vờ làm anh hùng nữa." Lưu Mỹ Cầm vừa nói vừa đưa thìa cháo đến trước miệng Trần Thiên Minh.
"Uh," Trần Thiên Minh gật gật đầu, há mồm ăn một miếng. "Nào, ăn ngoan nào." Được người dỗ dành như vậy, đây là lần đầu tiên Trần Thiên Minh nhận được, xem ra lần này bị thương cũng không có hại nhiều.
"Đinh đinh đinh," Điện thoại của Trần Thiên Minh chợt vang lên. Lưu Mỹ Cầm giúp hắn lấy điện thoại đang đặt ở đầu giường, sau đó ấn phím "nghe", rồi đặt điện thoại ở cạnh tai Trần Thiên Minh.
"Lão đại, là em, Lâm Quốc đây." Trong điện thoại vang lên giọng nói của Lâm Quốc.
"Hiện tại tình hình của khách sạn ra sao rồi?" Trần Thiên Minh hỏi Lâm Quốc.
"Cũng không có chuyện gì, buổi chiều cảnh sát có ghé qua, hỏi vài vấn đề, sau đó còn khám xét một hồi nữa." Lâm Quốc nói.
"Không có chuyện gì thì tốt rồi, Lâm Quốc chú phải trông coi cho cẩn thận đó, đừng để ai thừa cơ "khuấy nước"." Trần Thiên Minh nói tiếp.
"Em biết, lão đại, em hiện tại đến thăm anh."
Lưu Mỹ Cầm nghe một lúc, nàng cũng không thấy âm thanh gì. Vì thế lại thẹn thùng hỏi Trần Thiên Minh: "Anh, có được không?"
"Anh đi xong rồi, em giúp anh xoa xoa một chút đi." Trần Thiên Minh nói. Đây chính là một bước sau khi nam nhân đi WC, cho nên Trần Thiên Minh sợ Lưu Mỹ Cầm không hiểu, sợ nàng không làm nốt bước cuối này.
"Uh," Lưu Mỹ Cầm chính là đang nhắm mắt, nàng nhẹ nhàng dùng hai ngón tay vuốt vuốt.
"Em xoa chưa vậy?" Trần Thiên Minh đợi một lúc, hắn cũng không có cảm giác gì cả.
"Rồi mà." Lưu Mỹ Cầm nói.
"Em mạnh thêm một chút. Anh còn chưa cảm thấy gì cả mà."
Lưu Mỹ Cầm lại dùng lực thêm một chút mà lắc, nàng cũng biết địa phương này của nam nhân rất yếu, nếu quá mạnh tay có khí sẽ bị "hỏng" mất.
"Thật là thoải mái." Trong lòng Trần Thiên Minh âm thầm nói. Thật ra thì lần đầu Lưu Mỹ Cầm vuốt hắn đã cảm nhận được rồi, chỉ là hắn muốn cố ý để Lưu Mỹ Cầm giúp hắn. Nàng vuốt như vậy, cũng chính là giúp hắn "thủ", cho nên hắn cũng không kêu Lưu Mỹ Cầm dừng tay, thế nên mới lấy cớ là không có cảm giác, để nàng vuốt thêm vài cái, tăng thêm độ "phấn khích".
"Em giúp anh thêm chút nữa đi!" Trần Thiên Minh hưng phấn nói.
"Anh, anh còn chưa xong sao?" Lưu Mỹ Cầm hình như đã cảm thấy điều gì đó.
"Tốt, xong rồi." Trần Thiên Minh thấy Lưu Mỹ Cầm đã có vẻ hiểu ra, vì thế đành nuối tiếc nói.
Lưu Mỹ Cầm thấy Trần Thiên Minh nói đã xong rồi, nàng chậm rãi mở mắt ra, sau đó nhẹ nhàng giúp Trần Thiên Minh kéo quần lên. Tay của nàng làm rất nhẹ, hình như là sợ đụng vào "đồ" của hắn vậy.
"Mỹ Cầm, thật ra lần sau em cũng không cần thẹn thùng như vậy, dù sao về sau em cũng sẽ thường thấy "nó". Hiện tại cũng nên luyện tập một chút đi!" Trần Thiên Minh cười cười nói.
"Anh, anh lưu manh." Khuôn mặt của Lưu Mỹ Cầm lập tức đỏ bừng, thẹn thùng chạy ra ngoài.