Lưu Manh Lão Sư
Chương 106 : Ta Sợ Xem Bẩn Mắt
Ngày đăng: 21:06 20/04/20
Trần Thiên Minh từ trong WC đi ra, hắn thấy Lưu Mỹ Cầm đang xem TV, nàng không tức giận, cũng không cười, vì thế Trần Thiên Minh cũng không biết mình phải làm gì nữa.
Hắn đành phải ngồi trên giường mình, sau đó chậm rãi nằm xuống, rồi cùng xem TV. Trần Thiên Minh xem TV một lúc, rồi lại liếc Lưu Mỹ Cầm, chỉ là nàng vẫn ngồi xem TV mà không thèm động đậy chút nào.
"Ài," Trần Thiên Minh nhàm chán thở dài một hơi.
"Làm sao vậy? Anh không thấy thoải mái sao?" Lưu Mỹ Cầm vừa nghe thấy Trần Thiên Minh thở dài một hơi, nàng cảm thấy rất khẩn trương, vì thế quan tâm hỏi.
"Anh thấy buồn bực trong lòng." Trần Thiên Minh lại thở dài một hơi nữa.
"Cài gì? Trong lòng anh không thoải mái?" Lưu Mỹ Cầm không nghe ra được ý từ trong lời nói của Trần Thiên Minh, vì thế nàng nhanh chóng hỏi lại.
"Là bởi vì em không để ý đến anh cho nên trong lòng anh mới thấy buồn." Trần Thiên Minh nói.
"Anh, anh dọa em sợ quá." Lưu Mỹ Cầm lấy tay che miệng, sau đó trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh nói.
"Em lo lắng cho anh như vậy sao?" Trần Thiên Minh hỏi lại.
"Đương nhiên, em giờ đã là người của anh, không lo cho anh thì còn lo cho ai nữa?"
Lưu Mỹ Cầm vừa nói đến đây, thanh âm đã nhỏ đi rất nhiều.
"Vậy sao vừa rồi em lại không để ý đến anh?"
"Em không biết nói cái gì mới đúng, cho nên mới chờ anh lên tiếng trước." Lưu Mỹ Cầm trả lời.
"Vậy thì em đến ngồi bên giường anh đi." Trần Thiên Minh lại nói.
Lưu Mỹ Cầm gật đầu, sau đó nàng liền đi đến ngồi bên cạnh mép giường của Trần Thiên Minh. Sau đó Trần Thiên Minh lại ngồi tán gẫu với nàng, mãi cho đến khi Lý Yến quay lại.
"Thiên Minh, em thấy thế nào rồi?" Lý Yến mặc đồ bác sĩ tiến vào, nàng hỏi ngay Trần Thiên Minh.
Tiểu Mẫn hình như càng nhìn càng không vừa mắt với Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh bị câu nói "không giống nam nhân" của Tiểu Mẫn làm cho bực mình. "M, nói ta như vậy, ta có phải nam nhân hay không, ngươi có quyền lên tiếng sao, xem chưa mà biết?" Chỉ là những lời này Trần Thiên Minh chỉ dám nói trong lòng, sao dám nói ra ngoài chứ, hắn sợ làm cho Tiểu Mẫn tức giận, lát nữa lúc giúp mình sẽ trả thù riêng, vậy thật phiền toái.
Tiểu Mẫn theo Trần Thiên Minh vào WC. Sau đó liền lập tức nắm lấy quần của Trần Thiên Minh.
"Cô muốn làm gì vậy?" Vừa mới vào mà Trần Thiên Minh đã bị hành động của Tiểu Mẫn dọa cho sợ, hắn vội vàng kinh hô.
"Ngươi không phải muốn đi WC sao? Ta giúp ngươi cởi quần!" Tiểu Mẫn cũng bị tiếng hô của Trần Thiên Minh dọa nhảy cả lên.
"Vậy cô cũng phải nói trước cho tôi 1 tiếng chứ!" Trần Thiên Minh nói. Dáng vẻ của nàng như vậy, đâu giống giúp hắn cởi quần, mà hình như là giống sắc lang muốn "cưỡng…" vậy. Vừa rồi Mỹ Cầm cởi quần còn ôn nhu chậm rãi hơn nhiều!
"Ngươi ít yêu sách đi, Trần Thiên Minh, ta nói cho ngươi biết, ta trước đây đều giúp người bệnh như vậy, mà nói lại, cái "thứ kia" của ngươi có gì đẹp chứ? Ta cũng không phải là chưa xem qua. Hơn nữa, ta thấy "thứ đó" so với ngươi còn nhiều hơn, từ 8 tháng tuổi cho đến 80 tuổi, ta đều đã thấy rồi." Tiểu Mẫn nhìn Trần Thiên Minh lạnh lùng nói.
"Cô còn nói không biết xấu hổ, ngày trước cô thấy "thứ đó" của tôi, tôi còn chưa thấy của cô, tôi thật là thiệt mà." Trần Thiên Minh vừa nghe thấy sự tình mà Tiểu Mẫn nói, hắn vôi vàng kháng nghị.
"Ê, ngươi không nói lý, đấy là do chính ngươi lấy ra, cũng không phải là ta kéo "nó" ra. Nói lại, "cái kia" của ngươi rất xấu, ta thấy, còn sợ là bẩn mắt của ta đó." Tiểu Mẫn càng nói càng tức.
"Xấu, "nó" như vậy còn kêu là xấu, tôi thấy cô đúng là không có mắt thẩm mỹ đó."
Trần Thiên Minh vừa nghe thấy Tiểu Mẫn đả kích mạnh mẽ địa phương mà mình tự hào, hắn rất tức giận. Hắn cũng bắt đầu tiến hành công kích các bộ phận của Tiểu Mẫn, "Cô mới kém đó, áo ngực cũng như là sân bay vậy, có thể dùng để làm sân bay đổ bộ quân sự đó."
"Ngươi, ngươi hôm đó nhìn thấy cái gì của ta?" Tiểu Mẫn vừa nghe thấy Trần Thiên Minh nói vậy, nàng sợ hãi kêu lên.
"Kêu cái gì mà kêu, thứ xấu xí như vậy, ta xem, còn sợ bẩn mắt của ta đó!" Trần Thiên Minh cũng không chịu yếu thế, lấy chính câu mà Tiểu Mẫn nói để trả lại cho nàng.
"Ngươi…ngươi." Tiểu Mẫn bị Trần Thiên Minh nói khiến cho tực giận đến không phản bác được, nàng bây giờ, bị Trần Thiên Minh chọc giận đến mức khuôn mặt trắng bệch.
Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, nếu mà ánh mắt có thể giết người, vậy chắc Trần Thiên Minh đã chết mấy lần rồi. Sau đó, nàng mạnh mẽ nắm quần của Trần Thiên Minh, dùng sức kéo mạnh xuống.