Lưu Manh Lão Sư
Chương 170 : Việc Gấp
Ngày đăng: 21:07 20/04/20
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Thiên Minh liền rời giường đi đến phòng tìm Yến và Lưu Mỹ Cầm. Sau lúc tối qua mọi người chơi trò 3P, Trần Thiên Minh liền lén lút trở về phòng mình.
"Chị, Mỹ Cầm, rời giường đi, hiện giờ đã 8 giờ rồi." Trần Thiên Minh véo véo mũi Yến, cười nói.
"Thiên Minh, chị còn muốn nghĩ, để chị ngủ thêm chút nữa đi." Yến vỗ vỗ vào tay Trần Thiên Minh, giọng nói hơi thiếu kiên nhẫn. Tên hư hỏng này, tối qua làm nàng đến mức nàng mệt gần chết, hiện giờ chân nàng vẫn còn tê tê đây, đến một chút khí lực cũng không còn nữa.
"Đã đến 8 giờ rồi, chị vẫn còn ngủ, nếu mà hai người vẫn còn muốn ngủ nữa, vậy thì ăn sáng xong rồi đi ngủ tiếp!" Dáng vẻ Trần Thiên Minh vẫn tràn đầy tinh lực, cứ như là tối qua hắn chưa từng chơi 3P vậy, hơn nữa hắn còn là diễn viên chính mà.
Thật ra đầy đều là hiệu quả của [Hương ba công], bởi vì [Hương ba công] quan trọng nhất chính là nam nữ song tu, tuy là Trần Thiên Minh không hiểu cái gì gọi là nam nữ song tu, nhưng mà trong lúc nam nữ "hành động" thì [hương ba công] của hắn cũng có tiến bộ, thế nên, sáng hôm sau hắn chẳng những không thấy mệt, tinh thần thậm chí còn đặc biệt tốt là khác.
Bởi vì [Hương ba công] này ở trong sư môn của ông bác kia đã thất truyền nhiều năm, cho nên ông ta cũng chỉ nhớ được phương pháp tu luyện, còn hiệu quả tu luyện cụ thể như thế nào, ông cũng không biết. Lấy sự thông minh của Trần Thiên Minh cũng chỉ luyện được 7, 8 phần, nhưng mà may mắn là hắn có thể chất thiên dương mạch, cho nên luyện tiến bộ nhanh phi thường.
"Cái gì? 8 giờ?" Lưu Mỹ Cầm cũng tỉnh lại, nàng nghe thấy Trần Thiên Minh nói hiện giờ đã là 8 giờ, vội ngồi dậy, hỏi lại Trần Thiên Minh. Nàng tối qua vận động ít nhất, cho nên nàng cũng không có chuyện gì, hiện giờ chỉ thấy hơi mệt mà thôi.
"Chị Yến, em phải đi, chị cứ ngủ đi." Lưu Mỹ Cầm ngượng ngùng nói với Yến. Nàng vốn định cùng ngủ với Yến thêm một chút, nhưng mà nghe thấy Trần Thiên Minh nói là đã đến 8 giờ, vì thế không dám chậm trễ, sợ để mẹ Trần Thiên Minh biết được thì không tốt.
"Vậy thì thôi, chị cũng không ngủ nữa." Yến thấy Lưu Mỹ Cầm không ngủ thêm nữa, chính mình cũng ngượng ngùng không dám ngủ tiếp nữa, vì thế vội vàng bò dậy.
"Thiên Minh, anh đi ra ngoài đi, bọn em muốn thay quần áo." Lưu Mỹ Cầm thẹn thùng nói với Trần Thiên Minh, vốn nàng muốn cởi quần áo ngủ, thay áo khoác vào, nhưng mà lại thấy Trần Thiên Minh đang "như hổ rình mồi", vì thế khuông mặt nàng ngượng đến đỏ bừng.
"Anh làm sao phải đi ra ngoài, dù sao thân thể của hai người ta cũng đã nhìn rõ ràng lắm rồi, hai người thay đồ, anh xem thì kệ anh, mọi người cũng không ảnh hưởng mà." Trần Thiên Minh cười dâm đãng. Mỹ nữ thay quần áo, hắn hình như còn chưa có thấy qua.
"Thiên Minh, anh rốt cục là có sự tình gì gạt em? Anh không thể nói cho em sao?" Lưu Mỹ Cầm hỏi.
"Mỹ Cầm, có một số chuyện anh cũng không nói rõ được, chẳng qua là những chuyện này cũng không lớn, chỉ là anh tiêu tốn như vậy, ro rằng là tiêu nhiều tiền hơn so với trước kia, cho dù sau này anh có tiêu hết tiền, vậy thì các em cũng có tiền mà sống." Trần Thiên Minh cười cười nói. Hắn hiện giờ cũng chỉ có thể an ủi Lưu Mỹ Cầm, nếu chính mình đem chuyện rất nghiêm trọng nói ra, vậy thì khẳng định nàng sẽ không theo cha mẹ về quê, mà nhất quyết đòi ở lại bên mình.
"Được rồi, em trước cầm giúp anh, đến lúc anh cần cứ tìm em." Lưu Mỹ Cầm thấy chủ ý của Trần Thiên Minh đã định, nàng liền gật đầu, nhận lấy tầm thẻ ngân hàng này.
"Mỹ Cầm, có thể ngày mai mọi người phải về quê, nếu anh rảnh sẽ cùng mọi người về, nếu không thì lúc đó anh sẽ bảo Ngạn Thanh lái xe đưa mọi người về." Trần Thiên Minh nhẹ nhàng vuốt tóc Lưu Mỹ Cầm.
"Thiên Minh, em thật sự là không muốn xa anh!" Lưu Mỹ Cầm đột nhiên lao vào trong lòng Trần Thiên Minh, nàng gắt gao ôm hắn thật chặt, giọng nói rất thương tâm.
"Không có chuyện gì đâu, anh có rảnh sẽ về quê thăm mọi người, dù sao thì cũng không xa mà." Trần Thiên Minh liền an ủi Lưu Mỹ Cầm, hắn cũng không muốn xa Lưu Mỹ Cầm, nhưng vì an toàn của nàng, nàng phải đi. "Được rồi, em ra ngoài cùng mẹ thu thập đồ đạc, xem còn cần cái gì, ở nông thôn cũng rất thuận tiện, những thứ bình thường cũng có thể mua ở đó, em cũng không cần mang quá nhiều.
"Được, em đi ra ngoài đây." Lưu Mỹ Cầm gật gật đầu, rồi đi ra ngoài.
Trần Thiên Minh ngồi trên giường suy nghĩ. Đột nhiên, điện thoại của hắn vang lên. Hắn vừa lấy ra liền thấy, hóa ra là Hà Liên.
"Bí thư Hà, chào ông." Trần Thiên Minh nói.
"Thiên Minh, tôi cũng không khách sáo nữa, tôi có chuyện gấp muốn tìm anh, anh bây giờ có rảnh thì đến văn phòng gặp tôi được chứ?" Hà Liên nói.
"Được, tôi hiện giờ sẽ tới văn phòng của ông." Trần Thiên Minh nói.