Lưu Manh Lão Sư
Chương 171 : Điều Đi
Ngày đăng: 21:07 20/04/20
Trần Thiên Minh vừa nghe thấy Hà Liên có việc gấp cần tìm hắn, vội vàng nói một tiếng với Yến và Mỹ Cầm, sau đó liền lái xe đến ủy ban huyện ủy. Hà Liên tìm hắn sớm như vậy, chắc chắn là có chuyện.
Trần Thiên Minh rất sốt ruột phi đến ủy ban huyện ủy, rồi lại nhanh chóng đến văn phòng của thư ký Hà Liên, thông báo trước, rồi đẩy cửa tiến vào.
"Thiên Minh, mau ngồi đi, tôi có việc muốn tìm cậu." Hà Liên vừa bảo Trần Thiên Minh ngồi xuống, lúc này, ông ta cũng không rót nước mời Trần Thiên Minh mà trực tiếp vào vấn đề luôn.
"Thư ký Hà, có chuyện gì ông cứ nói thẳng đi." Trần Thiên Minh tuy là không nghe thấy Hà Liên nói gì, nhưng thấy ông ta như vậy, cũng không muốn nói khách sáo nữa.
"Sáng hôm nay tôi nhận được một cuộc điện thoại của một bằng hữu trên bộ, hắn nhận được một tin tức, nói là tôi qua vài ngày nữa được điều lên thành phố, thư bổ nhiệm cũng đang trên đường tới." Hà Liên nói.
"Điều về thành phố, tốt quá, chúc mừng ông, thư ký hà." Trần Thiên Minh nghe thấy Hà Liên được điều lên thành phố, tâm tình đang khẩn trương cũng giãn ra nhiều.
"Thiên Minh, xem ra cậu không hiểu nhiều về quan trường rồi, làm quan ở thành phố, không nhất định là tốt hơn ở huyện ủy, chủ yếu là phải xem vị trí đó là vị trí gì." Hà Liên lắc đầu nói với Trần Thiên Minh.
"Vậy ông lên thành phố làm chức gì?" Trần Thiên Minh không khỏi hỏi lại Hà Liên.
"Trở lại thị ủy, làm phó chủ nhiệm chính sách điều tra và nghiên cứu, hay chính là phó ban trấn áp tệ nạn xã hội, nhưng mà ý nghĩa của hai việc này lại hoàn toàn khác nhau. Một thư ký huyện ủy có thức quyền bị điều đi làm một chức bàn giấy, đây đúng là chuyện đùa mà." Hà Liên nói xong, trong giọng nói vẫn còn bất đắc dĩ. Quan trường như vậy, rõ ràng nhìn thì có vẻ thuận buồm xuôi gió, nhưng mà đến lúc sắp tới bờ thì thuyền lại không đi tới nữa. Sự tình như vậy, đối với người lăn lộn quan trường nhiều năm như ông cũng không lạ gì, chỉ là Hà Liên lại không nghĩ đến chuyện này lại xuất hiện trên người ông ta.
"Có thể là không có quyết định hay không, hoặc là bằng hữu của ông hỏi thăm lầm rồi?" Trần Thiên Minh nói với vẻ không tin, trong lòng hắn vẫn ôm may mắn.
Ở phòng nghỉ ngơi của mình ở lầu 2, Trần Thiên Minh đem tình huống mà vừa rồi Hà Liên đã nói ra nói lại với bọn họ.
"Lão đại, nói như vậy, phía sau thiên tinh bang rất mạnh, có thể động đến cả thư ký Hà Liên." Lâm Quốc ngồi trên ghế lo lắng nói.
"Đúng vậy," Trần Thiên Minh gật đầu nói. "Chẳng qua, loại chuyện này cũng không quan hệ quá lớn đến chúng ta, dù sao chúng ta cũng không phải người trong quan trường, phương pháp mà kẻ đứng sau thiên tinh bang dùng đối phó với Hà Liên cũng không dùng được với chúng ta, anh chỉ sợ loại chuyện ám sát như lần trước mà thôi."
"Trần Thiên Minh, anh tại sao đến bây giờ mới nói thật cho tôi, anh còn gạt tôi nói là bị cướp nữa chứ?" Vẻ mặt Trương Lệ Linh rất giận, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, chẳng qua, nàng lại quan tâm nói: "Vậy anh hiện tại phải làm sao?" Bởi vì mọi chuyện đã đến nước này, nàng cảm thấy nên nghĩ phương pháp xử lý, không phải là lúc tức giận.
"Tôi cũng không biết làm thế nào giờ? Bởi vì bọn chúng trong tối, chúng ta lại ở ngoài sáng, chúng ta có muốn tìm bọn chúng cũng không được. Cho nên, chúng ta chỉ có thể chờ bọn chúng ngoài sáng, chỉ khi bọn chúng xuất hiện, chúng ta mới đối phó được." trần thiên mih nói. "Đúng rồi, Lệ Linh, trong thời gian này khách sạn cùng phòng địa ốc làm ăn nên cẩn thận chút, tránh gặp phải sự trả thù của kẻ khác."
"Mấy chuyện này chúng tôi đã có chủ ý, khách sạn chỉ làm ăn hợp pháp, nhưng mà phòng địa ốc đang buôn bán, cũng không ngừng lại được." Trương Lệ Linh nói ra sự lo lắng của nàng.
"Nếu ngừng không được thì đừng ngừng, tôi là nói mọi người cân thận, không cần phải dừng lại, chỉ cần cẩn thận chút là được, dù sao chỉ cần cẩn thận, cũng không có chuyện gì xảy ra." Trần Thiên Minh cười cười nói với Trương Lệ Linh.
"Đúng vậy, chúng tôi biết rồi." Trương Lệ Linh cùng Lâm Quốc đồng thời gật đầu, đồng thanh nói.
"Được rồi, mọi người cực khổ rồi, có chuyện gì mọi người cứ liên hệ điện thoại cho tôi." Trần Thiên Minh vẫy tay với bọn họ, để cho bọn họ ra ngoài làm việc.