Lưu Manh Lão Sư
Chương 207 : Cô Họ Lại
Ngày đăng: 21:07 20/04/20
"Hừ, xem sau này em còn dám nói loạn nữa không?" Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Trần Thiên Minh, Yến đắc ý nói.
"Chị, sau này mỗi buổi tối chị đều qua đây ngủ được không?" Trần Thiên Minh dâm đãng nhìn bộ ngực đầy đặn của Yến nói.
"Thiên Minh, không phải là chị không muốn, phải nói là chị rất muốn thế, nhưng mà hiện tại chị đang thức tập ở bệnh viện nhân dân, công việc rất bận, một tuần nhiều nhất chị chỉ đến với em được 1 lần thôi." Yến bất đắc dĩ nói với Trần Thiên Minh.
"Uh, một tuần một lần cũng được." Trần Thiên Minh nghĩ một chút, còn hơn là một tuần không có lần nào. Hơn nữa, bác sĩ thực tập chình là đi theo các giáo sư khám bệnh, sau khi hết giờ, còn phải tổng kết rồi vân vân, Yến cũng rất khổ cực, hắn không muốn Yến cứ vất vả chạy tới chạy lui như vậy.
"Vẫn là Thiên Minh quan tâm chị nhất." Yến hạnh phúc nói.
"Chị, vậy chị có phải là nên an ủi em một chút không?" Trần Thiên Minh vừa nói vừa dâm đãng nhìn xuống phía dưới của Yến.
"Cái gì, em còn muốn nữa sao?" Yến kinh hãi nói, mới vừa rồi quá khích đã làm nàng không chịu nổi rồi, vậy mà giờ Trần Thiên Minh lại muốn, vậy nàng làm sao mà chịu nổi đây?
Trần Thiên Minh thấy Yến như vậy, hắn cũng không đánh lòng nói: "Chị, em nói là chị giúp em tắm rửa, không có ý gì khác đâu, chị không phải là hiểu lầm chứ? He he, nguyên lại là tư tưởng của chị cũng không lành mạnh nha." Trần Thiên Minh vừa nói vừa cười Yến.
"Cái gì, em dám cười chị, chị không giúp em tắm rửa nữa." Yến cố ý nghiêm mặt, không thèm để ý đến Trần Thiên Minh.
"Đừng, em sai rồi mà, đừng như thế mà?" Trần Thiên Minh thấy Yến hình như đang giận, hắn vội vàng lấy lòng.
"Hừ!" Yến lạnh lung hừ một tiếng. "Sau này không nghe lời chị, chị sẽ không để ý đến em nữa." Nói xong, Yến cũng không thể giả vờ thêm được nữa, phải phì cười.
"Chị, ngày mai lúc nào chị về bệnh viện?" Trần Thiên Minh hỏi Yến.
"Chị mai đi làm trưa, sáng mai về là được. Còn em?" Yến hỏi lại Trần Thiên Minh.
"Em sáng mai phải đi báo danh, bây giờ hiện đang làm việc ở trường 9." Trần Thiên Minh nói.
"Được rồi, tôi tin anh, dù sao anh có hay không, cũng không liên quan đến tôi, tôi chỉ nói qua mà thôi." Lý Hân Dir a vẻ thoải mái nói.
"Cũng đúng, cũng đúng." Trần Thiên Minh cũng không nhìn thấu được nữ thủ trưởng này, có khi thì có chút thân mật với mình, có khi lại như là ngăn cách gì đó. Có lẽ, đây là phong phạm lãnh đạo, khi thì kết thành một khối với ngươi, có khi lại đề phòng ngươi, để ngươi không thể nhìn thấu nàng, khiến ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời nàng, làm việc như trâu như bò.
"Thiên Minh, anh cố gắng làm việc chăn chỉ thật, đám tài liệu ngày hôm qua, tôi cứ nghĩ phải mất cả ngày mới xong, không ngờ anh chỉ làm một chốc là xong." Lý Hân Di nói.
"Đây đều là do chỉ đạo đúng đắn của cô mà." Trần Thiên Minh cũng không nhận công, vội vàng nhường hết công lao cho Lý Hân Di.
"Anh đó? Toàn nói lời ngọt ngào à, đúng là miệng lưỡi trơn tru." Lý Hân Di hờn dỗi liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh, cười nói.
Trần Thiên Minh nhìn đến ngốc luôn, ánh mắt Lý Hân Di như cười mà không cười, thật là hấp dẫn khó mà cưỡng được. Đặc biệt là bộ ngực đầy đặn của nàng dường như cứ phấp phồng, khiến hai tròng mắt hắn như sắp rớt ra vậy.
"Thiên Minh, giờ anh đi đến phòng giáo sư ban sơ nhất ở lầu một tìm cô giáo Hà giúp tôi, đựơc không?" Lý Hân Di nhìn Trần Thiên Minh, nũng nịu nói.
"Được, thật cao hứng được ra sức vì cô." Trần Thiên Minh đứng dậy, cố ý cùi người nói.
"Đừng đùa nữa, nhanh đi, cô giáo Hà ở tầng một, nàng là một giáo viên âm nhạc." Lý Hân Di nói.
"Được, tôi đi luôn đây," Trần Thiên Minh gật đầu, vội vàng chạy đi ra ngoài.
Đi tới đối diện lầu một, Trần Thiên Minh thấy ngay tấm bảng "Phòng làm việc của giáo viên cấp sơ nhất", hắn nhẹ nhàng đi đến, gõ cửa, lễ phép nói: "Xin hỏi, cô giáo Hà có ở đây không?"
"Là ai tìm tôi?" Một thanh âm phụ nữ ở bàn công tác đối diện vang lên.
Trần Thiên Minh vừa nhìn thấy, hắn đột nhiên đứng im ngây ngốc.