Lưu Manh Lão Sư
Chương 208 : Gặp Lại Hà Đào
Ngày đăng: 21:07 20/04/20
"Là em?!" Trần Thiên Minh ngây ngốc nhìn cô giáo Hà ở trước mặt, bởi vì, người mà Lý Hân Di muốn tìm lại chính là Hà Đào, chính là Hà Đào mà hắn đã làm thương tổn và mãi mãi không thể quên. Lúc này, hắn chỉ cảm thấy cao hứng đến mức muốn bay cả lên trời, không biết phải diễn tả ra làm sao nữa.
"Là anh?" Vốn Hà Đào còn tưởng là giáo viên nào muốn tìm nàng, vì thế nàng đứng dậy, không ngờ lại thấy trước mặt chính là Trần Thiên Minh. Nàng vì không muốn phiền muộn, vì thế muốn rời xa Trần Thiên Minh, cùng cha đi lên thành phố, rồi vào làm ở trường 9 này. Vốn tưởng mình đã quên đi Trần Thiên Minh, nhưng khi thấy Trần Thiên Minh xuất hiện ngay trước mặt mình, những ký ức ngày xưa lại ùa về, đặc biệt là buổi tối hôm đó nàng và Trần Thiên Minh tiếp xúc thân mật, lúc này đã tràn đầy trong đầu nàng, khiến nàng không khỏi vừa tức giận vừa xấu hổ.
"Đúng, là anh, em cũng làm ở đây à!" Trần Thiên Minh chưa kịp phản ứng lại, hắn còn đang mừng như điên, ý nghĩ vui sướng đang bay bổng không biết ở đâu nữa.
"Trần Thiên Minh, anh tới nơi này tìm tôi làm gì? Tôi, không phải đã nói rõ rồi sao?" Hà Đào vì muốn che dấu tâm tư đang rối bời, nàng vội tức giận lớn tiếng mắng Trần Thiên Minh.
"Anh, anh là tìm em…" Trần Thiên Minh đang muốn nói là vì Lý Hân Di muốn tìm ha đào, nhưng hắn đã bị Hà Đào cắt ngang ngay.
"Anh đi ra ngay cho tôi." Hà Đào hung hăng trừng mắt với Trần Thiên Minh, sau đó tự mình chạy ra ngoài. Bởi vì, những giáo viên trong phòng làm việc mà phát hiện Hà Đào và Trần Thiên Minh có chuyện, bọn họ chắc chắn sẽ gièm pha.
"Ơ," Trần Thiên Minh nhìn vóc dàng thon thả cũng khuôn mặt hơi có chút gầy của Hà Đào, trong lòng rất đau, hắn yên lặng cúi đầu đi cùng Hà Đào ra ngoài.
"Trần Thiên Minh, tôi hỏi anh, không phải tôi đã nói với anh rồi sao? Đừng đi tìm tôi, chúng ta đã cắt đứt rồi, anh sao còn tìm tôi làm gì?" Hà Đào rất xấu hổ, nàng cũng không biết mình đang vui mừng hay tức giận nữa. Nàng hiện giờ chỉ muốn nhào vào lòng Trần Thiên Minh, muốn cắn hắn, cắn chết cái tên yêu tinh hại người này.
Mặc dù những ngày này nàng rất muốn quên đi Trần Thiên Minh, cũng liều mạng dùng công việc để làm mình mệt mỏi, vốn tưởng rằng đã thành công, nhưng ai biết được, kế hoạch của nàng đã thất bại. Mà tất cả, đều là do Trần Thiên Minh hại, nghĩ đến đây, Hà Đào lại hung hăng lườm Trần Thiên Minh, nàng phát hiện, nàng càng ngày càng hận hắn hơn.
"Anh bây giờ đã được điều đến trường 9, là giáo viên của trường 9." Trần Thiên Minh ấp úng nói với nàng. Đối mặt với Hà Đào, hắn lại khôi phục lại như tình cảnh đã gặp Hà Đào trước đây, toàn bộ sự hài hước đã không còn thấy đâu.
"Anh dĩ nhiên là vì tôi mà chuyển đến đây, anh lưu manh!" Nghe thấy trần thiên mình chuyển đến trường 9, tâm lý Hà Đào đột nhiên cảm thấy một tia vui mừng khó tả. Không nghĩ ra, Trần Thiên Minh vì mình mà dĩ nhiên lại chuyển đến trường mình làm, mà dĩ nhiên là hắn còn dùng quan hệ điều tra được mình ở đâu, sau đó lợi dụng quan hệ để chuyển đến đây, cùng mình làm việc. Nghĩ đến đây, nàng hình như không còn hận Trần Thiên Minh như vậy nữa.
"Anh, anh…" Trần Thiên Minh thấy Hà Đào hiểu lầm, vội vàng giải thích với nàng, chính mình tuy là có chút lưu manh, nhưng mà chính mình cũng không biết nàng ở trường 9!
"Đựợc rồi, anh tới đây, vậy mỹ cầm làm sao?" Hà Đào đột nhiên nghĩ đến Lưu Mỹ Cầm, nàng lo lắng hỏi Trần Thiên Minh. "Nàng không phải là có sao? Anh sao không ở lại huyện J chăm sóc nàng, đến nơi này làm gì?" Mặc dù là Hà Đào nói như vậy, nhưng nàng nghĩ đến sự si tình của Trần Thiên Minh, tâm lý có chút cảm động, chẳng qua, nàng vừa rồi lo lắng cho Lưu Mỹ Cầm, vậy còn nàng thì ai chiếu cố đây.
Trần Thiên Minh thấy dáng vẻ Hà Đào, hắn trong lòng thầm hô: "Chuyện này liên quan đến ta sao? Đây đều là Lý Hân Di an bào, nàng muốn lườm thì lườm nàng ấy đi! Sao lại trút giận lên người ta, ta có chọc giận nàng sao?"
"Thiên Minh," Lý Hân Di đột nhiên gọi Trần Thiên Minh.
"Ân," Trần Thiên Minh gật đầu nhìn Lý Hân Di.
"Sau này phiền toái anh liên hệ nhiều hơn với cô giáo Hà, khổ cực cho anh rồi." Lý Hân Di nói.
"Không khổ cực, sau này Hân Di cô có gì phân phó, dù nước sôi lửa bỏng cũng không từ." Trần Thiên Minh tự vỗ ngực nói đầy hào khí.
Nhưng mà hắn không thấy được vẻ mặt Hà Đào có chút thay đổi, đặc biệt là khi nghe thấy Trần Thiên Minh gọi Lý Hân Di là "Hân Di", lại còn "nước sôi lửa bỏng không từ" nữa chứ, nàng hình như có chút tức giận.
"Lý thư ký, nếu không còn chuyện gì, vậy tôi đi trước." Hà Đào đừng dậy, nói với Lý Hân Di.
"Được, có chuyện gì chúng ta liên lạc sau nhé." Lý Hân Di nói.
Hà Đào gật đầu, rồi xoay người, trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh ở bên cạnh, cứ như là Trần Thiên Minh chồng đối nàng vậy. Trần Thiên Minh thấy vậy, vội vàng lui lại nửa bước, không muốn trêu chọc mỹ nữ hay thay đổi này.
"Ôi," Trần Thiên Minh ôm chân, nhìn lại giày cao gót của Hà Đào, nhỏ giọng kêu. Đường đi rộng như vậy, tại sao nàng còn giẫm vào chân hắn chứ?
"Anh làm sao vậy? Thiên Minh." Lý Hân Di quan tâm hỏi thăm.
"Không, không có gì, chân tôi hình như bị thứ gì đó cắn, bây giờ không sao rồi." Trần Thiên Minh cố cắn răng, ra vẻ là không có chuyện gì.