Lưu Manh Lão Sư

Chương 217 : Chúng ta không thể như vậy

Ngày đăng: 21:07 20/04/20


"Hu hu hu …… cũng tại tên lưu manh nhà anh làm hại". Hà Đào đột nhiên khóc rống lên. Vừa khóc vừa đấm vào ngực Trần Thiên Minh.



Trần Thiên Minh ngồi yên cho Hà Đào trừng phạt mình, nghĩ mình đã gây cho nàng thương tổn quá lớn, nên để nàng mặc sức phát tiết! Phát tiết hết nỗi oán hận của nàng đối với mình.



Hà Đào vẫn dùng tay dấm vào ngực Trần Thiên Minh, nhưng không còn dùng lực mạnh như khi nãy, tiếng khóc cũng đã nhỏ dần, càng đánh càng nhẹ, cuối cùng nhào vào lòng Trần Thiên Minh khóc lên.



Chính Trần Thiên Minh cũng không biết nên ôm Hà Đào hay không ôm mới tốt. Hay tay đành phải giơ lên, buông cũng không mà không buông cũng không phải.



"Anh ôm em một cái được không?" Hà Đào nhỏ giọng năn nỉ, tự mình năn nỉ, làm Trần Thiên Minh nhịn không được ôm nàng vào lòng.



Không biết qua bao lâu, Hà Đào đẩy nhẹ Trần Thiên Minh nói: "Ngại quá, vừa rồi thật xấu hổ." Nói xong nàng nhìn xuống ngực Trần Thiên Minh, sắc mặt đã đỏ hồng lên.



" Không sao, ngực của anh cũng là của em, em muốn dựa vào khi nào cũng được!" Trần Thiên Minh tự tin vỗ ngực.



"Trần Thiên Minh, những lời đường mật thế này khó trách đã lường gạt biết bao nhiêu là mĩ nữ." Hà Đào nghe Trần Thiên Minh ca ngợi mình, không nhịn được cười ra tiếng.



" Ôi, bao nhiêu cô gái thích anh cũng vô dụng, vì trong đó không có em." Trần Thiên Minh thở dài một hơi nói.



" Ai nói em không thích anh?" Hà Đào bị Trần Thiên Minh khích, không chủ động thốt ra.



"Cái gì? Em thích anh!" Trần Thiên Minh sung sướng nhảy lên. Bây giờ, hắn còn muốn chui qua cửa sổ nhảy luôn xuống lầu, tuy nhiên hắn chưa học qua súc cốt công nên không thể chui qua được chấn song cửa sổ.



"Em, em nói khi nào?" Hà Đào lấy tay che mặt, không dám nhìn Trần Thiên Minh. Có lẽ vừa rồi quá xúc động, tâm thần không ổn định, nên đã nói rõ hết với Trần Thiên Minh, bây giờ thì làm sao mà nhìn mặt Trần Thiên Minh đây?



"Có mà, anh nghe rõ mà, em không cần gạt anh và tự gạt mình, em thích anh mà." Trần Thiên Minh ôn nhu nói với Hà Đào.



"Em thích anh thì có tác dụng gì? Anh còn có người con gái khác." Hà Đào đau đớn nói.



"Anh, anh cũng không có cách nào khác, đây là ý trời, hình như tối hôm đó em cùng Mĩ Cầm đều bị Điệp Đại Vĩ hạ dược, ông trời muốn chúng ta cùng một chỗ, chẳng lẽ em còn cự tuyệt sao?" Trần Thiên Minh lại giảng giải.



"Anh, anh còn dám kể lại chuyện hôm đó, em đánh chết anh." Hà Đào vừa nói vừa ra vẻ tức giận đánh Trần Thiên Minh. Nhưng lúc này thì nàng lại đánh cực kỳ nhẹ nhàng, không mạnh như lúc nảy.



"Ngừng lại, ngừng lại đi cô nương, tha cho anh đi, anh còn mẹ già hơn tám mươi, còn một đứa con chưa dứt sữa, em giết anh, họ sống thế nào bậy giờ?" Trần Thiên Minh vừa chạy vừa giểu cợt Hà Đào.
"Là em lười, chị à, vậy chút nữa chị tắm giúp em luôn nha?" Trần Thiên Minh hưng phấn nói, cả tháng mới gặp được chị Yến, chi bằng để tối nay được sung sướng, đem tất cả tinh lực cả tháng sử dụng vào đêm nay.



"Em nghĩ hay quá hén, đều là muốn chiếm tiện nghi" Chị Yến liếc xéo Trần Thiên Minh.



"Nếu không như vậy? Thì chị giúp em tắm rửa, em cũng giúp chị tắm rửa, như vậy là công bình, không ai chiếm tiện nghi? Cách này được không nè?" Trần Thiên Minh đắc chí nói.



"Không tốt, chị đang giặt quần áo, đừng có phá chị, để chị giặt cho xong." Chị Yến vừa nói vừa cản Trần Thiên Minh.



Bất đắc dĩ, Trần Thiên Minh đành phải đi ra ngoài, dù sao cũng đã có chủ ý trước. Mặc kệ chị Yến có chịu hay không, hắn sẽ kéo chị vào nhà tắm làm một màn tắm chung đặc sắc. Vì vậy hắn cứ bình thản xem TV.



"Thiên Minh, em đang xem chương trình gì thế" Chị Yến từ nhà tắm đi ra hỏi Trần Thiên Minh.



"Không biết nữa, xem chơi ấy mà. Chị giặt xong chưa?" Trần Thiên Minh hỏi chị Yến. Tối nay xuân tiêu ngắn ngủi, mình phải cố nắm bắt thời gian, đêm nay mà không chơi cho đã, phải lâu lắm nữa mới được chơi lại



"Chị giặt xong rồi." Chị Yến gật đầu, đến ngồi trên ghế sô pha cạnh Trần Thiên Minh



"Vậy giờ chúng ta đi tắm nào." Trần Thiên Minh đắc chí dâm đãng nói. Nhìn bộ ngực đầy đặn của chị Yến, sắc tâm hắn nổi lên, muốn bóp ngực của chị Yến.



"Chị không tắm đâu, chị đã tắm rồi mới tới đây" Chị Yến lắc đầu nói với Trần Thiên Minh.



"Chị xem kìa, ngồi xe tới, chảy không ít mồ hôi, mau cùng em đi tắm nào." Trần Thiên Minh bắt đầu ép Yến.



"Chị, chị không có để quần áo ở đây, tắm xong rồi làm sao mà thay?" Chị Yến đỏ mặt cúi đầu.



" Chị, dù sao chị cũng có chìa khóa nhà em, có rảnh thì tới đây, dù sao em cũng đã giao tiền phòng một năm rồi, thêm nữa sau này chị nên mang đến mấy bộ quần áo, như vậy tiện cho chúng mình tắm chung." Trần Thiên Minh vì chị Yến mà suy nghĩ chu đáo.



"Ừa, khi rảnh chị sẽ lại đây xem chừng giúp em." Chị Yến gật đầu.



"Chị, em nghĩ được một biện pháp." Trần Thiên Minh đang nói bỗng đẩy chị Yến lên sô pha, bắt đầu cởi quần áo.



"Thiên Minh, em muốn làm gì? Em điên rồi?" Chị Yến vừa thẹn vừa gấp vội nói. Bây giờ Trần Thiên Minh đã cởi xong áo ngoài, làm lộ chiếc nịt ngực mê người của nàng…