Lưu Manh Lão Sư
Chương 458 : Tôi đã đánh rơi vật quan trọng
Ngày đăng: 21:10 20/04/20
"Muốn" Hoàng Na gật đầu không chút do dự.
Sau khi nàng nghe Trần Thiên Minh nói Hoa Lý muốn Trần Thiên Minh hạ thuốc mê nàng để Hoa Lý "chơi" với nàng, nàng thực sự phẫn nộ chỉ muốn giết ông ta.
"Vậy tốt rồi, chị cứ làm theo lời tôi chỉ dẫn"
Nói xong Trần Thiên Minh thì thào vào tai Hoàng Na.
"Thiên Minh, cậu thực sự là một tên vô lại" Hoàng Na hờn dỗi nói với Trần Thiên Minh.
"Ông trời ơi, tôi chỉ muốn giúp chị, sao chị lại nói như vậy về tôi thế?" Trần Thiên Minh ra vẻ oan uổng.
Bây giờ làm người tốt thực sự khó khăn, bản thân hắn chỉ muốn giúp Hoàng Na mà nàng lại nói hắn như thế.
Hoàng Na nghiêm mặt hỏi Trần Thiên Minh: "Thiên Minh, tại sao cậu không đồng ý làm theo lời Hoa Lý, không phải ông ta cho cậu mấy trăm vạn sao?"
Hoàng Na thực sự muốn biết câu trả lời.
"Tôi có thể làm chuyện này sao? Nếu làm chuyện này thì đúng không bằng đứa trẻ con" Trần Thiên Minh nghiêm túc nói.
Nếu bản thân hắn đồng ý với Hoa Lý, chính hắn cũng không phải là người nữa.
"Cậu là một người tốt" Hoàng Na khẽ nói.
Bây giờ ánh mắt nàng nhìn Trần Thiên Minh càng chan chứa tình cảm.
Trần Thiên Minh cười không nói gì rồi hắn lấy di động gọi cho Ngô Tổ Kiệt:
"Tiểu Kiệt, là anh đây, lát nữa chú cứ làm như thế này"
Trần Thiên Minh thì thào có vẻ hắn sợ người khác nghe thấy.
Sau khi cúp điện thoại Trần Thiên Minh lại quay sang nói chuyện với Hoàng Na. Lát sau Hoàng Na nói với Trần Thiên Minh:
"Thiên Minh, muộn rồi chúng ta về nghỉ thôi".
"Được, chúng mình quay về" Trần Thiên Minh gật đầu.
Hắn ước gì trở về nhà sớm hơn. Ở chỗ này hắn hầu như không quen ai, buồn chán chết đi được.
"Chị, không phải chị có chuyện gì muốn nói với tôi sao?" Trần Thiên Minh khổ sở nói.
"Chuyện tôi muốn nói chính là muốn cậu ôm tôi lên giường" Hoàng Na cúi đầu khẽ nói.
"Không được. Chị mau bỏ tôi ra. Chị tự lên giường đi" Trần Thiên Minh lắc đầu nói.
"Lúc nãy cậu cũng ôm tôi. Tại sao bây giờ lại không muốn ôm nữa? Tôi rất thích cảm giác khi cậu ôm tôi. Thiên Minh, hãy ôm tôi đi" Hoàng Na cầu khẩn Trần Thiên Minh.
Lúc nãy nàng có cảm thấy rất hạnh phúc khi Trần Thiên Minh ôm nàng.
"Chị Na, vừa rồi tôi ôm chị là do tình thế bắt buộc. Bây giờ tôi không thể ôm chị. Chị hãy mau buông tay ra"
Trần Thiên Minh gỡ tay Hoàng Na đang ôm cổ mình ra và nói.
"Tôi mặc kệ, cậu không ôm tôi, tôi sẽ không buông tay" Hoàng Na quấn chặt lấy Trần Thiên Minh.
Nếu Trần Thiên Minh không ôm nàng nàng cũng không buông tay ra.
Trần Thiên Minh thấy điểm này rất giống Hoàng Lăng, tính cách của hai mẹ con rất giống nhau. Tại sao hai mẹ con Hoàng Na đều có tính cách này? Nếu như cả hai chưa đạt được mục đích của mình, cả hai sẽ quấn lấy, không tha cho hắn.
Ôi, cũng được dù sao bây giờ cũng không phải lần đầu tiên mình ôm Hoàng Na, lúc trước bản thân mình cũng đã ôm rồi.
Nghĩ vậy Trần Thiên Minh không còn cách nào khác hắn đành nhẹ nhàng cúi xuống bế Hoàng Na lên sau đó đi tới giường. Dù thân hình Hoàng Na rất đầy đặn khi Trần Thiên Minh ôm nàng hắn có cảm giác nàng rất mềm mại, như không có xương, không nặng lắm.
Đặc biệt lúc này Hoàng Na nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, làn môi tươi thắm khẽ hé, dáng vẻ phó thác toàn bộ thân mình cho Trần Thiên Minh.
Nhưng Trần Thiên Minh không dám làm xằng bậy, hắn nhẹ nhàng đặt Hoàng Na lên giường rồi nói:
"Được rồi, chị có thể buông tay ra".
"Nếu cậu bỏ tôi ra tôi sợ tôi sẽ ngã khỏi giường" Hoàng Na nũng nịu nói. Nàng nói xong mặt lại càng đỏ hơn.
Trần Thiên Minh nghe Hoàng Na nói vậy hắn đành phải tiếp tục ôm nàng bởi vì Hoàng Na dang nằm trên giường tay Trần Thiên Minh phải luồn ra sau lưng nàng, tay hắn chạm phải dây áo nịt ở sau lưng.
Vì Hoàng Na đang nằm nên váy của nàng vén cao lên, Trần Thiên Minh có thể nhìn thấy bắp đùi trắng muốt của nàng, Hoàng Na đi tất dài Trần Thiên Minh vẫn cảm giác được đùi Hoàng Na rất mềm mại.
Sau khi Trần Thiên Minh ôm lấy Hoàng Na. Không biết vô tình hay cố ý Hoàng Na dùng sức vít đầu Trần Thiên Minh xuống.
Trần Thiên Minh không đứng vững, hắn ngã nhào lên người Hoàng Na.