Lưu Manh Lão Sư
Chương 461 : Ngươi không thể hôn ta như vậy
Ngày đăng: 21:10 20/04/20
Vào phòng làm việc của Hoàng Na, Trần Thiên Minh thấy phòng này rộng trên hai trăm mét vuông, lại có hai cửa hai bên.
Phòng làm việc này lại chia làm hai khu, một dùng để tiếp khách, một dùng để làm việc. Phòng tiếp khách còn có một cái tủ nhỏ, phỏng chừng bên trong còn có một ít đồ ăn uống.
Chỉ tay vào hai cánh cửa, Trần Thiên Minh hỏi: "Tôi có thể vào xem phía bên trong không?"
Hoàng Na đỏ mặt, bất quá nàng cũng gật đầu nói: "Một cái là phòng ngủ, một cái là toilet".
Mặt dù có chút ngại ngùng, Trần Thiên Minh vẫn xem qua. Hắn nhìn toilet, không lớn, có thể tắm được, phòng ngủ của Hoàng Na rộng khoảng 20m vuông. Hai phòng này cũng không có vấn đề gì, xem ra phòng làm việc của Hoàng Na chỉ cần bảo vệ cửa ra vào là được.
"Thế nào, có gì nguy hiểm không?" Hoàng Na hỏi.
"Không có gì, đối với tôi, như thế này rất có tác dụng cho việc bảo vệ." Trần Thiên Minh nói.
Hoàng Na ôn nhu nói: "Thiên Minh, cậu ngồi chơi một lúc, tôi xử lý tài liệu một chút rồi sẽ tiếp chuyện cậu, được không?"
Từ đêm hôm qua, nàng thật sự không muốn xa rời hắn một chút nào.
Trần Thiên Minh chỉ vào cái ghế sopha đối diện cửa nói:
"Chị cứ làm việc của chị đi, tôi ngồi ở ghế đó là được rồi".
Cái ghế này thực sự là một vị trí bảo hộ tốt, nếu có người muốn tiến vào phòng bắt buộc phải đi qua đó.
Hoàng Na thấy hắn ngồi ở ghế sopha cũng bước đến mang theo một cái khay thuỷ tinh, trên đó có một ly trà và một ít đồ ăn vặt lấy từ trong tủ. Nàng cười đối với hắn:
"Nếu cậu đói, có thể ăn chút lót dạ, những thứ này đều là hàng mới do thư ký của tôi mua sáng sớm hôm nay."
"Chị đang bận, đừng để ý đến tôi" Thiên Minh nhìn Hoàng Na nói.
"Tôi ngồi cùng cậu một lúc nhé"
Hoàng Na nói xong, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Trần Thiên Minh, đầu dựa vào vai hắn, lộ ra dáng vẻ rất hạnh phúc.
"Đừng như vậy, nếu có người đến sẽ không hay"
Trần Thiên Minh sợ rằng nếu bản thân cùng Hoàng Na thân mật chỗ này mà bị thư ký của nàng bắt gặp thì không tốt.
"Sẽ không sao, bọn họ nếu không phải được tôi gọi sẽ không tới đâu, câu yên tâm" Hoàng Na vừa cười vừa nói.
Trần Thiên Minh cảm nhận được hai ngọn núi cao vút của nàng đang ép chặt vào tay hắn, mỗi lần bị Hoàng Na làm như vậy, trong lòng hắn đều có chút rung động, mặt khác, mùi hương từ cơ thể của Hoàng Na càng làm hắn thêm thích thú. Tuy nhiên hắn vẫn không dám hạ thủ với nữ nhân có tiền có thế này.
"Tôi tuyệt không nghĩ đến hắn, bất quá chúng tôi có mối quan hệ làm ăn, đêm qua, trước lúc bị thương hắn còn gặp chúng ta, về tình về lý, ta cũng nên thăm hắn, cậu nghĩ có đúng không"
Hoàng Na đi tới bên ghế sopha nói.
"Chị quyết định đi, hỏi tôi làm gì" Trần Thiên Minh nhún vai.
Hoàng Na nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh hắn, vẻ mặt uỷ khuất:
"Thì tôi hỏi vậy, nếu cậu không đồng ý, tôi sẽ không đi, dù sao thì ở thành phố M này cũng không chỉ có mình hắn, tôi có thể tìm người khác để hợp tác"
Nhìn vẻ quyến rũ của Hoàng Na, Trần Thiên Minh nghĩ cho dù nàng nói trên trời không hề có sao thì mình cũng đồng ý, vì vậy, hắn nhìn Hoàng Na nói:
"Chị vẫn còn xem trọng hắn, ngày mai tôi sẽ đi cùng chị, dù sao thì hắn cũng vì đưa chúng ta về mà bị bọn Mộc Nhật đả thương"
"Thiên Minh, cậu đối với tôi thật tốt"
Hoàng Na thấy hắn nhượng bộ thì vui vẻ hôn lên mặt hắn một cái.
"Chị Na, chị không thể cứ như vậy hôn tôi, như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của chị đó"
Trần Thiên Minh vừa nói vừa cầm lấy cái khăn lau vết son môi trên mặt, nếu như không lau, người khác nhìn thấy sẽ biết ngay chính là do Hoàng Na làm.
Hoàng Na không cho là đúng nói: " Tôi không sợ, tôi chính là muốn nói cho mọi người biết, tôi thích cậu, hừ, để xem ai có thể ngăn cản được tôi"
Hoàng Na nói lộ vẻ kiên quyết.
Trần Thiên Minh chợt có chút lạnh người, như vậy thì mình thảm rồi. Dù sao mình cũng đã có mấy người phụ nữ, nếu như Hoàng Na chấp nhận làm tiểu nương, hắn còn có thể đồng ý, nhưng nếu nàng muốn độc chiếm mình, vậy thì không được rồi, Mỹ Cầm vẫn còn mang trong bụng đứa con của mình mà.
Xem ra phải tìm thời cơ nói chuyện với Hoàng Na mới được, nếu mình chọc giận nàng, nàng lấy tiền cũng có thể đè chết mình mà, ta đây trên có cha mẹ, dưới có vợ con, không thể chết được. Trần Thiên Minh âm thầm nghĩ.
"Linh linh linh" điện thoại trong tay Hoàng Na chợt reo lên, Hoàng Na ngần ngừ một chút rồi tiếp điện thoại.
"Hoàng đổng, có người tặng quà cho chị, nói là của một người theo đuổi chị gửi tới"
Trần Thiên Minh nghe qua, phát hiện giọng này là của tiểu Văn.
"Người theo đuổi tôi, ai nhỉ, em mang qua đây cho tôi xem chút"
Hoàng Na suy nghĩ một lúc, không biết là ai nên gọi tiểu Văn mang đến