Lưu Manh Lão Sư

Chương 462 : Lễ vật khả ái

Ngày đăng: 21:10 20/04/20


Một lát sau, tiểu Văn hai tay ôm một cái hộp đi vào. Cái hộp thực sự lớn, tiểu Văn ôm nó mà phải ép hẳn vào ngực, lúc này Trần Thiên Minh thực sự mong mình là cái hộp kia.



"Hoàng đổng, đây là hộp quà của họ, còn có một bó hoa nữa nhưng em không thể mang sang cùng lúc được, em sẽ cầm đến sau" tiểu Văn nói xong, định đi ra



"Ai đã tặng quà cho tôi vậy, tiểu Văn, cái gì thế?"



Hoàng Na vừa nói vừa đi đến bên cạnh cái hộp định mở ra để xem.



"Chờ chút"



Trần Thiên Minh bước gấp đến kéo cánh tay Hoàng Na lại



"Chị đừng mở vội, cẩn thận bên trong có cái gì nguy hiểm thì sao".



Giống như xem trên tivi, đối với kẻ địch, bên trong món quà thường là một quả bom, khi người nhận mở ra thì sẽ nổ.



"Tôi đã kiểm tra qua, bên trong thực sự là một món đồ chơi rất dễ thương"



Tiểu Văn nhìn Thiên Minh cười nói:



"Vì muốn bảo đảm an toàn cho Hoàng đổng, tôi đã bảo người đưa thư đích thân mở ra từ trước"



"Thật sự là một đồ chơi chứ, có gì lạ không?" Trần Thiên Minh hỏi lại.



"Đúng vậy, ngoại trừ món đồ, không có gì khác" tiểu Văn gật đầu nói



Nghe nói vậy, Hoàng Na liền mở cái hộp quà, lấy ra món đồ chơi, vui vẻ nói:



"Đây là một mễ mễ (cái này tui không biết – khả năng là một con búp bê) đã từ lâu không sản xuất, tôi thật sự thích nó"



Loại mễ mễ này thực sự là đồ chơi yêu thích của nữ nhân, từ trẻ 8 tháng tuổi đến bà già 80. Vì số lượng sản xuất có hạn nên hiện tại cũng không có trên thị trường, kẻ có tiền cũng khó có thể mua được.



"Đúng vậy, Hoàng đổng, mễ mễ này đẹp thật, em vừa nhìn đã thấy thích nó. Xem ra người tặng quà cho chị quả thật là thích chị rồi." Tiểu Văn vẻ ao ước nói.



Loại quà như thế này không chỉ đắt mà muốn tìm được cũng tốn rất nhiều công sức cho nên tiểu Văn đoán rằng người tặng quà phải thực sự thích Hoàng Na, nếu không sẽ tuyệt đối không làm được như thế.



"Nhìn em kìa, ngay cả người tặng quà tôi cũng không biết mà"



Hoàng Na vừa âu yếm chơi đùa mễ mễ, vừa liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh nói.



"Hây, nhìn ta làm gì, mễ mễ này cũng không phải của ta, loại này trong nước đã không có, ngay cả ở nước ngoài cũng rất khó tìm, ta nào có thể mua tặng cho ngươi một cách nhẹ nhàng như vậy"



Trần Thiên Minh âm thầm suy nghĩ.



"Trong nó liệu có bom không"



Trần Thiên Minh nhìn Hoàng Na đang cầm món quà trong tay hỏi.
"Các cậu chỉ kiểm tra món quà mà không kiểm tra cái hộp, quả bom kia đặt trong lớp vỏ hộp, hèn gì mà dùng cái hộp lớn như thế để đựng mễ mễ nhỏ. Nếu không phải có Hoàng đổng nhắc nhở, chúng ta nguy mất".



Trần Thiên Minh đổ mồ hôi tay, quả bom này uy lực mạnh, nếu đứng gần, Hoàng Na nhất định sẽ chết. Kẻ này tâm kế thật độc, không đặt bom trong món quà mà lại đặt trong lớp vỏ hộp.



" Tiểu Văn, tiểu Văn ra sao"



Hoàng Na đột nhiên nhớ tới tiểu Văn đã ở bên trong phòng làm việc, mặc dù nàng ở cách xa cái hộp và đang chuẩn bị đi ra nhưng vẫn không thấy nàng đâu.



"Nàng ở đây"



Trần Thiên Minh biến sắc chỉ vào tiểu Văn đang nằm bất tỉnh trên mặt đất.



"Mau đưa nàng đến bệnh viện" Hoàng Na hối thúc mấy người bảo vệ.



"Để tôi xem đã"



Trần Thiên Minh đi tới bên cạnh, hắn muốn kiểm tra thương thế của nàng trước rồi mới quyết định có đến bệnh viện hay không.



"Cậu biết khám bệnh sao?" Hoàng Na nhìn hắn với vẻ mặt kỳ lạ.



"Đúng vậy, lão đại biết khám bệnh" Ngô Tổ Kiệt tự hào trả lời giúp hắn.



Trần Thiên Minh không nói gì thêm, ngồi xuống bên cạnh tiểu Văn, cầm lấy tay nàng cẩn thận bắt mạch. Lát sau, hắn nhìn Hoàng Na nói:



" Tiểu Văn không sao, nàng chỉ bị áp lực làm ngất thôi, tôi cứu tỉnh nàng được".



Nói xong, Trần Thiên Minh liền vận khí, điểm lên huyệt đạo của nàng.



"Sao tiểu Văn vẫn chưa tỉnh lại" Hoàng Na băn khoăn hỏi



"Sẽ tỉnh, khí huyết của nàng đã lưu thông, một hồi sau sẽ tỉnh lại" Trần Thiên Minh cười nói.



Quả nhiên, vừa dứt lời thì tiểu Văn tỉnh lại, Hoàng Na vui vẻ đỡ nàng lên:



"tiểu Văn, em có bị sao không"



Thấy Hoàng Na có vẻ quan tâm, Trần Thiên Minh biết nàng thực sự coi trọng cô thư ký này.



"Em không bị sao, chỉ thấy hơi chóng mặt, Hoàng đổng, vừa rồi bom không nổ bên cạnh chị chứ"



Tiểu Văn dường như quan tâm đến Hoàng Na hơn cả bản thân mình.



"Tôi không sao, may mà Thiên Minh phát hiện kịp thời đã cứu tôi, nếu không thì tiêu rồi".



Nhớ đến chuyện vừa rồi, Hoàng Na cũng thấy thật sợ, sau này nàng sẽ cũng không dám nhận những thứ có lai lịch không rõ ràng nữa, có thích phi thường cũng không dám nhận.