Lưu Manh Lão Sư

Chương 486 : Anh muốn đi vệ sinh

Ngày đăng: 21:10 20/04/20


"Cái gì? Thời gian vừa rồi Trang Dũng liên tục tìm đến Hà Đào?" Trần Thiên Minh thất sắc hoảng sợ, xem ra thời gian vừa rồi mình bận việc bảo vệ cho Hoàng Na và Hoàng Lăng, bỏ qua việc này rồi.



"Đúng vậy, theo tôi thì Hà Đào sắp thay lòng đổi dạ rồi." Ngô Thanh gật đầu khẳng định.



Nghe thấy Ngô Thanh nói vậy, Trần Thiên Minh trong lòng buồn bã vô cùng, nhưng mình còn biết nói gì nữa đây, Hà Đào muốn có một người bạn trai toàn tâm toàn ý với nàng, còn mình thì không thể đem lại cho nàng điều đó. Nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh chỉ có thể cúi đầu đi ra phía bên ngoài.



Đi ra khỏi phòng làm việc của thầy cô giáo, Trần Thiên Minh liền móc điện thoại ra gọi cho Chung Oánh: " Chung Oánh, anh lấy được chiếc MP4 rồi, em đến phòng làm việc chỗ anh để lấy nhé." Hiện giờ là giờ nghỉ, Chung Oánh có thể đến được.



Không lâu sau, Chung Oánh vừa đi vừa nhảy chân sáo tới, nàng vừa nhìn thấy chiếc MP4 ở trên tay của Trần Thiên Minh thì vui vẻ nói: "Anh Thiên Minh, chào buổi sáng!"



"Sáng gì nữa, sắp trưa đến nơi rồi, sao vừa nãy không chào đi, giờ mới chào, đúng thật là!" Trần Thiên Minh liếc mắt nhìn Chung Oánh một cái, tức giận nói.



Chung Oánh cong môi lên, không phục nói: "Vừa rồi em lo lắng cái MP4 mà nên quên không nói, giờ nói cũng chưa muộn mà, anh Thiên Minh, cảm ơn anh nhé." Chung Oánh vừa nói vừa nhận chiếc MP4 từ trên tay của Trần Thiên Minh, vui vẻ đùa nghịch.



"Tiểu Oánh, anh hỏi em, sao em lại nghe MP4 trong giờ học?" Trần Thiên Minh trừng mắt nhìn Chung Oánh một cái. Nếu mình không mắng cô bé thì cô bé đúng là không biết trời cao đất dày là gì cả, thành tích của cô bé vốn rất tốt, nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ có hại cho bản thân cô bé.



"Anh nghĩ là em muốn thế à, cái thầy Ngô Thanh đó không biết là dạy gì nữa, mọi người đều ghét ông ấy vô cùng, nếu ông ấy vẫn như vậy, thì em sẽ tố cáo lên nhà trường." Chung Oánh cũng không vừa, nàng cãi ngay lại Trần Thiên Minh.



"Thế sao em lại chửi thầy Ngô Thanh là đồ nhà quê?" Trần Thiên Minh tiếp tục nói.
Ngô Thanh cảm thấy phần dưới của mình càng lúc càng buồn, hắn sốt ruột nói với Tiểu Châu: "Anh không có mà, Tiểu Châu, em bỏ tay ra trước đã, anh, anh đi ra ngoài một chút, một chút nữa quay lại rồi anh sẽ nói cho em biết." Nói đến đây, Ngô Thanh đã cảm thấy mình buồn sắp không chịu được nữa rồi, có vẻ như sắp chảy ra ngoài rồi.



Tiểu Châu nghe thấy Ngô Thanh bảo nàng bỏ tay ra, nàng làm gì có chuyện bỏ tay ra cơ chứ, hiện giờ Ngô Thanh đúng là bộ dạng không chịu nhận tội, lại còn muốn trốn tránh, nên nàng mới không buông tay ra như lời Ngô Thanh nói, "Hừ, hôm nay anh không nói rõ cho tôi biết thì tôi sẽ không buông tay ra đâu." Nói xong, Tiểu Châu mạnh tay kéo Ngô Thanh từ trên ghế kéo ra ngoài.



Ngô Thanh dùng tay che phần bên dưới của mình lại, đau khổ nói: "Tiểu Châu, em mau bỏ tay ra đi, anh đang buồn, anh muốn đi WC." Hắn vừa nói vừa giậm nhẹ chân xuống.



"Ý, Ngô Thanh, không ngờ anh bây giờ lại nói dối nhiều đến vậy, muốn thoát lại dùng biện pháp ngu ngốc như vậy để lừa tôi, tôi nói cho anh biết, Ngô Thanh, ngày hôm nay anh không nói rõ cho tôi biết thì anh đừng hòng đi đâu được." Tiểu Châu lớn tiếng nói.



"Tiểu Châu, em điên rồi, mọi người đang nhìn anh đây này." Ngô Thanh thực sự là không còn cách nào nữa, hắn cố gắng hất tay Tiểu Châu ra, nhưng lực của hắn làm sao có thể mạnh hơn Tiểu Châu được cơ chứ? Không những không hất được ra, mà còn làm cho Tiểu Châu nổi giận lôi đình, Tiểu Châu dùng hết sức kéo chiếc cà vạt của Ngô Thanh, Ngô Thanh liền bị nàng ta kéo đến bên cạnh nàng, tiếp đó Tiểu Châu hung hăng xé áo của Ngô Thanh ra, dùng lực lắc đi lắc lại người Ngô Thanh: "Anh dám hất tay tôi ra à, xem ra anh đã ăn phải gan hổ rồi hả." Ngày trước Ngô Thanh đều không dám làm gì Tiểu Châu cả, nhưng giờ đây thực sự là hắn rất buồn rồi, nếu hắn vẫn không đi vệ sinh thì e rằng hắn sẽ phải giải quyết ngay tại đây rồi.



"Krắc", bởi vì Ngô Thanh bị Tiểu Châu lắc qua lắc lại như vậy, mà cặp kính mát của hắn vốn đã rất lỏng, căn bản là không thích hợp với hắn. Vì thế nên cặp kính đó liền rơi xuống đất, còn Tiểu Châu thì do đang vô cùng tức giận nên cũng không để ý thấy cặp kính mát của Ngô Thanh đã bị rơi xuống đất, nàng giẫm một phát, lại "rắc" lên một tiếng, cặp kính đã bị nàng giẫm cho nát bét rồi.



"Trời ơi, cặp kính 188 nhân dân tệ của tôi!" Ngô Thanh đau xót nhìn vào cặp kính đã bị Tiểu Châu giẫm cho nát bét kia, đau đớn nói.



"Mặc kệ anh, Ngô Thanh, hôm nay anh mà không nói rõ ra cho tôi, thì không xong với tôi đâu." Vừa dứt lời, Tiểu Châu dùng lực tóm Ngô Thanh dậy, giống như là chim ưng bắt gà con vậy, Ngô Thanh bây giờ chân như sắp dời mặt đất.



Ngô Thanh vẫn cho rằng do Trần Thiên Minh tiết lộ bí mật, nếu mình không nói những lời mật ngọt để dỗ dành Tiểu Châu thì chắc chắn là nàng sẽ không buông tha cho hắn đâu, hắn cố tình lớn tiếng nói: "Tiểu Châu, em đừng nghe người ta nói bừa, anh yêu em như thế nào, em lại còn không biết sao?" Những lời thề thốt của Ngô Thanh không khỏi làm cho các thầy cô ngồi bên phải giật mình, dù gì thì đây cũng là nơi công cộng, Ngô Thanh làm sao có thể lớn tiếng biểu lộ tình yêu của mình với Tiểu Châu ở đây được cơ chứ?