Lưu Manh Lão Sư
Chương 487 : Phương Thúy Ngọc ra tay
Ngày đăng: 21:10 20/04/20
"Tôi không tin, Ngô Thanh, anh nói đi, anh yêu tôi như thế nào?" Tiểu Châu đỏ mặt, hai mắt đắm đuối nhìn Ngô Thanh, thấp giọng nói. Nàng không ngờ Ngô Thanh lại có thể dũng cảm biểu lộ tình yêu thương với mình ở trước mặt bao nhiêu thầy cô như vậy.
"Thì, thì giống như chuột yêu gạo vậy đó." Ngô Thanh đột nhiên nhớ ra bài hát mà hắn khi nãy nghe được trong MP4, thì vội vàng nói.
"Thanh Thanh, em cũng yêu anh." Tiểu Châu đứng bên Ngô Thanh, thẹn thùng nói, giờ đây nàng đã đổi cách xưng hô với Ngô Thanh. "Không phải em không tin anh, vừa rồi Trần Thiên Minh cũng nói anh không thể có người đàn bà khác, nhưng những lời đồn đại bên ngoài lại quá nhiều nên em không thể không hỏi anh."
"Thì đúng đó." Ngô Thanh không ngờ Trần Thiên Minh không hề bán đứng mình với Tiểu Châu, xem ra mình đã trách lầm hắn ta rồi. Mẹ kiếp, chắc chắn là do mình mặc đồ đẹp quá, ngầu quá, nên có một số người ghen ăn tức ở với mình, rồi sau đó tiết lộ bí mật với Tiểu Châu, mấy người đó đúng là đồ khốn, không ăn được nho thì bảo là nho chua.
"Thanh Thanh, ngày sau em sẽ tin tưởng anh, lần sau em sẽ hỏi rõ rồi mới mắng anh, anh tha lỗi cho em, được không?" Tiểu Châu lắc lắc cánh tay của Ngô Thanh, nói.
"Được rồi." Ngô Thanh cắn răng cắn lợi, đau khổ nói. Nỗi đau của hắn đến từ phía dưới, chỗ đó sắp không chịu đựng được nữa rồi.
"Thanh Thanh, anh đối với em tốt quá." Tiểu Châu nghe thấy Ngô Thanh nói tha thứ cho mình, thì xúc động đến độ vỗ một cái lên vai Ngô Thanh. Vốn dĩ lực của Tiểu Châu đã lớn, thế mà giờ lại xúc động quá nên vỗ lên đó một cái làm cho thân thể Ngô Thanh lảo đảo, thiếu chút nữa là ngã xuống đất.
Bị Tiểu Châu vỗ một cái như thế, thân hình của Ngô Thanh dường như rung lên từng nhịp, sau đó sắc mặt hắn từ đau khổ chuyển thành thoải mái, bộ dạng như đã giải quyết được rồi vậy.
"Sao thối thế nhỉ?" Tiểu Châu bịt mũi mình lại ghê tởm nói. Đột nhiên, nàng nhìn thấy dưới chân Ngô Thanh là một bãi nước lõng bõng, thì kỳ lạ hỏi: "Thanh Thanh, sao dưới chân anh lại có nước thế?" Hóa ra, Ngô Thanh thật sự không thể chịu đựng được thêm nữa, liền giải quyết ngay tại đó.
___________
Hôm nay là ngày cuối cùng, để cẩn thận hơn, Trần Thiên Minh tự mình đi cùng Hoàng Na. Hắn để ba người bọn Lâm Quốc đem theo mấy tên vệ sĩ ở nhà trông chừng Hoàng Lăng, còn hắn và Ngô Tổ Kiệt, Thành Mộc và ba tên vệ sĩ thì ở chỗ Hoàng Na, bày ra khí thế trận địa thế này, thì cho dù bọn Tá Đằng Mộc có tấn công mạnh đến thế nào cũng không sợ.
"Không, tôi chỉ đánh cho cô ấy bị hôn mê rồi nhốt trong toilet." Phương Thúy Ngọc nói.
"Phương Thúy Ngọc, Ma Môn các người ngày thường làm không ít việc xấu, nhưng các người không nghĩ rằng lần này là giúp đỡ người nước Mộc Nhật sao? Điều đó có tổn hại đến lợi ích quốc gia." Trần Thiên Minh khuyên nhủ Phương Thúy Ngọc.
"Cái này chúng tôi không cần quan tâm, ai đưa tiền cho chúng tôi thì chúng tôi sẽ làm việc cho người đó. Trần Thiên Minh, không phải ngày trước anh lợi hại lắm sao? Sao giờ lại không lợi hại nữa à?" Phương Thúy Ngọc nở nụ cười đắc ý, nàng thích thú với kế hoạch giết Trần Thiên Minh và Hoàng Na của mình.
"Xem ra, người của Ma Môn đến cả quốc gia của mình cũng không cần, thật là táng tận lương tâm." Trần Thiên Minh lắc lắc đầu, thở dài nói. "Phương Thúy Ngọc, nào, cô hãy giết tôi đi!" Trần Thiên Minh nhìn chằm chằm vào Phương Thúy Ngọc nói.
"Thực ra giết chết anh hay không không quan trọng, quan trọng là phải giết chết Hoàng Na. Nhưng, Hoàng Na vẫn chưa ra thì tôi giết anh trước vậy." Để lát nữa Trần Thiên Minh không phải gào thét, thì Phương Thúy Ngọc giơ tay lên điểm vào huyệt Ách huyệt của Trần Thiên Minh. Nàng lại một lần nữa giơ bàn tay chứa đầy nội lực của mình ra, chuẩn bị giết chết Trần Thiên Minh.
"Cạch" một tiếng, cửa nhà vệ sinh được mở ra, Hoàng Na bước ra ngoài.
Phương Thúy Ngọc nhìn thấy Hoàng Na đi ra thì vội vàng phi thân đến bên Hoàng Na. "Tiểu, tiểu, tiểu Mị, cô làm gì thế?" Hoàng Na thông qua Trần Thiên Minh cũng quen biết tiểu Mị, nhưng nàng không ngờ tiểu Mị phóng vù đến trước mặt mình như bay vậy, còn Trần Thiên Minh thì vẫn ngồi bất động ở đó.
"Tôi muốn giết cô." Phương Thúy Ngọc lạnh lùng nói. Đối với một người không biết võ công như Hoàng Na thì chỉ cần nàng ta vung tay một cái là Hoàng Na cũng sẽ bị đánh chết như chơi.
"Thiên Minh, có người muốn giết tôi, anh mau đến cứu tôi." Hoàng Na lớn tiếng gọi, nàng muốn Trần Thiên Minh mau mau đến cứu mình.
"Cô không cần phải gọi nữa đâu, vô ích thôi, Trần Thiên Minh đã bị tôi chế phục rồi, đợi tôi giết chết cô rồi tôi sẽ quay ra giết chết anh ta sau, hai người cùng đi xuống dưới mà kêu cứu nhé!" Nhanh như chớp, Phương Thúy Ngọc giơ tay ra nhằm giết chết Hoàng Na.