Lưu Manh Lão Sư
Chương 560 : Nghi ngờ
Ngày đăng: 21:11 20/04/20
"Sao lại có kẻ đứng ra ngăn chặn đám hỗn loạn lại chứ, phá hỏng hết cả kế hoạch của ta". Lạp Đạt tức giận đến nỗi đứng phắt dậy, mặt mày tím tái. "Vốn ta định nhân cơ hội thánh nữ khám bệnh lần này cho mấy người tạo ra hỗn loạn, rồi cho mấy người trà trộn vào chỗ phòng thủ của Hoàng Giáo tiến lên mạo phạm thánh nữ. Đến lúc đó ta có thể đứng ra chỉ trích đệ tử của Hoàng Giáo vô dụng, hơn nữa sẽ buộc Hoàng Giáo phải cho người điều tra chuyện này. Nói như vậy, uy tín của Hoàng Giáo đối với mọi người sẽ suy giảm ít nhiều. Hơn nữa, Hoàng Giáo phái vài đệ tử điều tra chuyện này thì bọn đệ tử của Hoàng Giáo coi như cũng ít đi một chút rất thuận lợi cho hành sự của chúng ta sau này, thật không ngời lại bị kẻ khác phá hỏng".
Vốn trận hỗn loạn trong lúc thánh nữ đang khám bệnh lần này là do Lạp Đạt bày ra, hắn muốn mượn chuyện này để đối phó với Hoàng Giáo, muốn suy yếu lực lượng cũng như uy tín của Hoàng Giáo. Nhưng không thể ngờ nổi, hắn ngàn tính vạn tính cũng không tính được đến trường hợp có người có thể lấy thân ra giải nguy được lúc đó.
"Mới vừa rồi tôi đã tra hỏi một số đệ tử, tôi nghe bọn họ miêu tả lại thì người kia hình như chính là Trần Thiên Minh". Sói vương ngẩng đầu quay sang nói với Lạp Đạt nói.
"Trần Thiên Minh?" Lạp Đạt có chút ngạc nhiên.
Phương Minh Ngọc đang đứng bên cạnh nghe thấy Sói vương nói vậy rất hứng thú, hắn vội vàng hỏi lại Sói vương. Sói vương cũng liền kể lại chi tiết những tình huống mà đệ tử nói lại.
"Xem ra Trần Thiên Minh đã sử dụng chân khí để ngăn cản đám người hỗn loạn rồi, những người đó cũng buồn cười thật, lại tưởng đó là do thần linh tạo ra". Lạp Đạt cười nói.
"Trần Thiên Minh được vào thần đường?" Phương Minh Ngọc tức giận mà nói. Truyền thuyết về thần đường hắn tới Tây bộ đã mấy năm nay rồi cũng biết những chuyện gì xảy ra ở đây, đặc biệt là về thánh nữ kia lại càng là một truyền thuyết.
"Đúng vậy, nghe nói hắn đứng xếp hàng ở phía sau, chưa tới lượt hắn, thế là thánh nữ đã hẹn hắn buổi trưa vào thần đường khám bệnh". Sói vương gật đầu nói.
Phương Minh Ngọc tỏ vẻ hâm mộ mà nói: "Thật không nghĩ là tên Trần Thiên Minh lại tốt số như vậy, có thể bước vào thần đường".
Lạp Đạt không thấy vậy là đúng nên liền nói: "Trong con mắt người ngoài thần đường là một nơi thần bí, nhưng trong mắt của chúng ta, đó cũng chỉ giống như một tòa lâu đài mà thôi. Chỉ là thánh nữ trong con mắt người ngoài uy vọng lớn, được sùng bái nên mới vậy".
"Mọi người đã đến thần đường rồi sao? Vậy thánh nữ rốt cuộc trẻ hay già, bao nhiêu tuổi?" Phương Minh Ngọc hỏi Lạp Đạt.
Lạp Đạt nói: "Bên trong thần đường cũng có khoảng mười mấy người, tất cả đều là nữ, những người có võ công không nhiều lắm, nói chung là chỉ có hắc bạch thần bà là có võ công cao nhất. Ta đã phái người người đi điều tra rồi, bây giờ thánh nữ là một cô gái trẻ, không có võ công. Còn về tướng mạo của thánh nữ trừ những người bên trong thần đường thì không ai biết.
"Vậy thánh nữ có thể cản trở kế hoạch của chúng ta không?" Phương Minh Ngọc có chút lo lắng hỏi.
Không bao lâu sau, Hồ Minh đi cùng với Ngô Tổ Kiệt và Chiêm Ỷ tới. Là Trần Thiên Minh đã bảo Hồ Minh gọi hai người đó tới, bởi vì tối nay Trần Thiên Minh muốn đi đến thần đường điều tra một chút. Có thể chính hắn sẽ nghe được chuyện muốn nghe ở đây.
"Lão Đại, đây là ý của anh đấy nhé". Ngô Tổ Kiệt lấy từ trong túi ra một bộ y phục đi đêm đưa cho Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh tiếp nhận trang phục đi đêm rất nhanh mà thay đồ ngay.
Ngật Tang Đại Kiệt ở bên cạnh Trần Thiên Minh nói: "Trần tiên sinh, anh thật sự muốn dò xét thần đường ư?"
Trần Thiên Minh gật đầu nói: "Đúng vậy, nói chung là hôm nay bọn họ đã cho tôi thuốc, không chừng đêm nay nhất định sẽ còn có thể có nhiều chuyện hay hơn nữa, cho nên, tôi nghĩ đến đó để nghe một vài chuyện xem thế nào".
"Vậy anh có muốn tôi phái thêm nhiều người trợ giúp anh không?" Ngật Tang Đại Kiệt hỏi Trần Thiên Minh.
"Không cần đâu, ngược lại, càng nhiều người càng dễ bị lộ, tôi chỉ đi một mình, cho dù có bị phát hiện cũng có thể thoát ra được, làm cho mọi người trong thần đường không biết được ai đã tiến vào thần đường. Tôi cũng chỉ lén lút mà đi vào, cũng không có gì đáng ngại cả. Hơn nữa, hôm nay tôi đã được vào thần đường, mặc dù tình hình bên trong tôi không biết nhưng nhìn bề ngoài thì cũng biết, nếu như thấy tình huống không ổn sẽ lập tức quay lại ngay". Tại vì Trần Thiên Minh có khinh công nên hắn tỏ ra rất tự tin.
"Tốt lắm, vậy anh hãy cẩn thận. Hồ Minh, con hãy cấp dạ bài cho Trần tiên sinh đi", Ngật Tang Đại Kiệt quay sang nói với Hồ Minh.
Hồ Minh móc từ trong người ra một thiết bài có ánh chút huỳnh quang, quay sang Trần Thiên Minh nói: "Trần tiên sinh, đây là dạ bài, chính là một tín vật của Hoàng Giáo chúng tôi để dùng cho buổi tối. Khi anh đi vào buổi tối mà gặp phải đệ tử của Hoàng Giáo chúng tôi thì chỉ cần đưa ra dạ bài này thì bọn họ chẳng những không ngăn cản anh mà còn có thể giúp anh đấy".
"Hay lắm, tối hôm nay ta cần dùng đến đấy, ngày mai tôi sẽ trả lại anh". Trần Thiên Minh nói.
Trần Thiên Minh chỉnh đốn lại trang phục đi đêm rồi quay đầu nói với Ngô Tổ Kiệt: "Tiểu Kiệt, Tiểu Ỷ, hai người hãy cùng với mọi người ở đây cùng bảo vệ Hoạt Phật, ngàn vạn lần không được để người nào xúc phạm đến Hoạt Phật, có chuyện gì quan trọng, cấp bách thì hãy lên tiếng cho tôi biết".
"Chúng tôi biết rồi, lão Đại". Ngô Tổ Kiệt cùng Chiêm Ỷ gật đầu đồng thanh nói.