Lưu Manh Lão Sư

Chương 561 : Dò xét thần đường vào ban đêm

Ngày đăng: 21:11 20/04/20


Trần Thiên Minh nhân cơ hội trời tối, từ từ lén lút đi trong bóng đêm. Từ Hoàng Giáo đến thần đường khoảng cách không có xa, nhưng bởi vì là ban đêm, hắn lại mặc trang phục đi đêm nên hắn sợ người khác trông thấy. Chỉ khi tránh được sự tuần tra của đệ tử hai giáo Hồng-Hoàng thì mới có thể đi vào bên trong thần đường.



Bởi vì giữa trưa hôm nay hắn đã tới đây, nên đối với hắn bên trong thần đường cũng có chút quen thuộc.Vì vậy, Trần Thiên Minh không cần phí quá nhiều công sức đã đến trước cửa thần đường. Đột nhiên hắn áp tai lên tòa thành, vận nội công của mình, rồi từ từ lắng nghe tình hình bên trong thần đường. Cứ như vậy, sau khi Trần Thiên Minh nghe xong vài phút đã xác định bên trong chưa có người nào canh gác, hắn mới nhẹ nhàng tung bay, hướng lên trên tòa thành mà đi tới.



Bây giờ Trần Thiên Minh tựa như một con hắc điểu, im lặng không một tiếng động. Chỉ chốc lát sau hắn đã bay đến cửa sổ trên tầng, sau đó hắn áp chặt vào cửa sổ. Bên ngoài tòa thành này chỉ có một cửa chính để đi được vào thần đường, nhưng Trần Thiên Minh từ lâu đã học được không ít bản lĩnh mở cửa sổ của Lâm Quốc.



Thấy Trần Thiên Minh lấy từ trong ngực ra một sợi xích nhỏ, tiếp đó từ từ hướng chốt cửa sổ mà đâm vào, sợi xích nhỏ này có chút đặc thù, dưới tác dụng nội lực của Trần Thiên Minh có thể uốn lượn tùy ý. "Cách" một tiếng, cánh cửa sổ trên tầng đã bị Trần Thiên Minh mở ra.



Trần Thiên Minh nhẹ nhàng bay vào trong, sau đó cẩn thận mở cửa sổ ra một lần nữa, sau đó hắn chạy dọc tầng lầu. Khi hắn ở trên tầng thứ ba, hắn lén lút quan sát mọi thứ nhưng cũng không quên nhìn tình hình xung quanh. Mặc dù bây giờ đã là đêm khuya, nhưng các phòng hình như đều có đèn sáng làm cho hắn cũng không biết chạy đi đâu.



Đột nhiên, từ bên kia truyền đến tiếng bước chân. Trần Thiên Minh vội vàng chạy đến phòng bên cạnh, nhẹ nhàng xoay một cánh cửa tất nhiên là không có khóa, hắn cũng không chú ý được nhiều như vậy nhanh chóng mà bước vào, sau đó giữ cửa và cẩn thận đóng kín cửa lại.



Lúc Trần Thiên Minh ngẩng đầu lên, hắn không khỏi đứng ngây ra, bởi vì hắn vào đúng phòng ngủ của người khác, nói đúng ra là phòng ngủ của một cô gái. Mở ra trước mắt hắn là một chiếc giường có cô gái đã cởi bỏ áo ngoài, để lộ ra đôi gò tô phong căng tròn, săn chắc, da thịt cô trắng nõn, khiến cho đôi mắt của Trần Thiên Minh tựa hồ như to hơn và sáng rực lên.



Nhưng bây giờ bất luận là thế nào hắn cũng chỉ muốn mở mắt, bây giờ cho dù có người cầm mười cây đại đao kề vào cổ hắn, thì hắn cũng nhất định phải mở mắt, hơn nữa là mở thật to. Bởi vì cô gái này mặc dù có mặc một chiếc áo ngủ che tô phong của mình, nhưng cái áo đó lại rất mỏng có thể nhìn thấy toàn bộ xuân sắc bên trong đó.



Lúc này, sau khi cô gái cởi bỏ áo ngoài thì từ từ ngẩng đầu lên, cô chợt nhìn thấy Trần Thiên Minh đã không khỏi kinh hãi mà hô lên, đồng thời, cô cũng vội vàng lấy áo che lại phần ngực của mình.



Trần Thiên Minh tiếc nuối mà thở dài một hơi, hắn thầm nghĩ cởi ra có phải tốt không, sao lại che lại chứ? Bây giờ hắn đã bị bộ ngực tuyệt mỹ của cô gái mê hoặc, hắn còn không nhớ ra là mình đang ở nhà người khác. Khi Trần Thiên Minh tháy vẻ mặt hoảng sợ của cô gái, hắn cũng kinh ngạc mà kêu lên: "Tây… Tây Thi, cô có phải là Tây Thi?"




Hắc thần bà lắc đầu nói: "Thánh nữ, đánh giá một người phải đánh giá bên trong con người ta, chỉ dựa vào bề ngoài thì không thể nhìn ra được bản tính thật sự đâu".



"Nhưng ta có cảm giác hắn không phải người xấu. Cơ thể hắn dương khí quá nặng, có Thiên Sơn Tuyết Liên ngàn năm tuổi, đối với cơ thể của hắn là rất tốt". Ích Tây Dát Mã nói, lời này cũng đúng với suy nghĩ của hắc thần bà, và cũng đúng với ý của Trần Thiên Minh.



"Xem ra người rất có thiện cảm với người thanh niên đó, nếu không, cho dù hắn đã trợ giúp chúng ta, cũng không đến mức cho hắn một báu vật như vậy chứ. Điều trị dương khí nặng vẫn còn rất nhiều loại thuốc, có đến mức phải đưa cho hắn loại quý hiếm như vậy không?" Hắc thần bà nói, mặc dù Ích Tây Dát Mã là thánh nữ nhưng bà đã chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn, cho nên trước mặt Ích Tây Dát Mã cũng không cần nhiều lễ nghi.



"Ta… ta không có…". Ích Tây Dát Mã đỏ mặt nói. Không phải bởi vì hắc thần bà nói như vậy mà cô đỏ mặt, mà vì một nguyên nhân khác, chính là do bên cạnh cô bây giờ là Trần Thiên Minh, để hắn nghe được chuyện cô thích hắn, không biết phải nói thế nào cho hợp lý?



Nhưng hắc thần bà không biết rằng bên cạnh Ích Tây Dát Mã lúc này chính alf Trần Thiên Minh, bà vừa cười vừa nói: "Người còn nói không phải nữa, nhìn người kìa, mặt đỏ hết lên rồi, tôi đã chăm sóc người từ nhỏ đến lớn, khi mặt người đỏ lên chính là trong lòng người đã đồng ý".



"Hắc bà, bà mà nói nữa ta sẽ không để ý đến bà nữa". Lúc này Ích Tây Dát Mã vừa vội vừa xấu hổ.



Hắc thần bà bỗng nhiên nghiêm mặt nói: "Thánh nữ, người phải nhớ rằng thần đường chúng ta có quy định, người không có sự lựa chọn".



Nghe hắc thần bà nói như vậy Ích Tây Dát Mã cũng tối sầm mặt xuống, nàng có chút gật đầu mà nói: "Ta biết rồi, ta vẫn nhớ không quên đâu, ta biết thân phận ta thì phải làm thế nào mà".



"Tốt lắm, vậy tôi đi đây, hi vọng đúng như lời người nói, cái tên Trần Thiên Minh kia không phải là người xấu, nếu không, thật uổng phí tìn cảm của người dành cho hắn". Hắc thần bà nói xong liền đi ra ngoài.