Lưu Manh Lão Sư

Chương 562 : Hóa ra cô là thánh nữ sao?

Ngày đăng: 21:11 20/04/20


Ích Tây Dát Mã thấy hắc thần bà đi ra ngoài, cô vội vàng đẩy Trần Thiên Minh đang nép chặt vào mình ra, sau đó kéo chăn mền lại, vội vàng quấn chặt lấy người mình, chỉ để lộ ra đúng… cái đầu, dường như cô sợ Trần Thiên Minh thấy hết bên trong mình.



Trần Thiên Minh ngẩng đầu nhìn xung quanh bên ngoài thấy hắc thần bà đã đi, hắn mới yên lòng. Không phải hắn sợ hắc thần bà là sợ bà ta sẽ gọi nhiều người tới đây, nếu như hắn bị phát hiện thì rất phiền toái.



"Tây… Tây Thi, cô… cô là thánh nữ sao?" Trần Thiên Minh có chút hoài nghi như vừa rồ mình nằm mơ hoặc là nghe lầm. Nawmg bên trong chăn với mùi thời phảng phất, còn có thân thể Ích Tây Dát Mã mềm mại ngay cạnh, có thể đã khiến hồn vía hắn lên mây.



Ích Tây Dát Mã biết rằng Trần Thiên Minh đã nghe được cô và hắc thần bà nói chuyện, cô cũng không muốn lừa dối hắn, vì vậy cô gật đầu nói: "Đúng, tôi chính là thánh nữ".



"Trời ạ, cô đúng là thánh nữ thật!" Trần Thiên Minh há hốc miệng, nếu như bây giờ Ích Tây Dát Mã có cho mười quả trứng gà vào trong đó chắc cũng vừa.



Ích Tây Dát Mã mỉm cười không nói gì. Đây là lần đầu tiên cô cho người khác nhìn thấy bộ mặt thật của mình, trừ những người ở trong thần đường ra, những người khác không hề biết rằng cô chính là thánh nữ. Đối mặt với người đàn ông này sau khi bị hắn nhìn thấy toàn bộ cơ thể lúc ở trong hồ, cô có một cảm giác không nói lên lời.



Vốn tưởng không bao giờ nhìn thấy hắn nữa, nhưng thật không ngờ, trong cảnh hỗn loạn của buổi khám bệnh sáng nay, hắn đã rat ay cứu cô. Mặc dù nếu như hắn không xuất hiện thì hắc bạch thần bà phía sau cũng sẽ giải vây cho cô nhưng hắn xuất hiện, hơn nữa còn dùng chân khí mạnh mẽ của hắn ngăn cản đám người hỗn loạn đang lao về phía cô.



Trái tim Ích Tây Dát Mã có chút hồi hộp, một người đàn ông đã từng nhìn thấy toàn bộ thân thể cô, rồi còn cố gắng có hành động anh hùng chính nghĩa, quan trọng nữa là hắn hình như cũng rất đẹp trai! Chỉ bấy nhiêu điều đó đã khiến cho Ích Tây Dát Mã không thể tự chủ được mà luôn có ý muốn thân cận với Trần Thiên Minh. Vì vậy, cô đã bảo Trần Thiên Minh đến thần đường để cô xem bệnh giúp. Khi cô thấy cơ thể hắn có dương khí rất nặng, cô đã không hề tiếc nuối đem chính Thiên Sơn Tuyết Liên ngàn năm tuổi mà cô đã cất kỹ cho Trần Thiên Minh. Hơn nữa, cô còn muốn hắn làm một chuyện rất quan trọng cho mình.



Đó là trực giác của Ích Tây Dát Mã, trực giác của một cô gái mách bảo rằng Trần Thiên Minh không phải là người xấu, hơn nữa hắn còn là người có thể giúp cô giải quyết được vấn đề khó khăn, mà cô lại nghĩ đến nội quy của thần đường… Nghĩ tới đây, khuôn mặt Ích Tây Dát Mã có chút đỏ lên. Quên đi, cô không muốn nhớ đến nhiều như vậy, đợi khi hắn giúp cô xong xuôi mọi chuyện rồi tính sau.



Trần Thiên Minh cũng đang ngây ra nhìn Ích Tây Dát Mã, hình như hắn còn rất nhiều chuyện muốn hỏi cô, nhưng hiện tại lại không biết hỏi chuyện gì trước.



Ích Tây Dát Mã thấy Trần Thiên Minh không rời mắt mà nhìn chằm chằm vào mình, khuôn mặt đang đỏ ửng của cô không khỏi có chút tức giận mà trừng mắt lên một cái, rồi nói: "Anh… anh nhìn cái gì vậy?Có phải anh còn chưa nhìn đủ hay không hả?" Nói tới đây, Ích Tây Dát Mã đột nhiên nhớ tới lần ở trong hồ nước cô đã bị hắn nhìn thấy toàn bộ thân thể, nghĩ đến đó mặt cô càng đỏ hơn.




"Bởi vì tôi có cảm giác anh không phải là người xấu, là cảm giác". Ích Tây Dát Mã nói. Thực ra cô đã có cảm giác đó ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Trần Thiên Minh đã nhìn thấy cô như vậy nhưng không hề có hành vi gì quá khích, chỉ ngần người ra nhìn cô mà thôi. Vừa nghĩ đến tình cảnh đó, cô có cảm giác trống ngực mình đập dồn dập liên hồi.



"Ha ha, xem ra không phải là vì tôi đẹp trai rồi, người đẹp nào khi thấy tôi cũng đều biết tôi là người tốt". Trần Thiên Minh bây giờ có cảm giấc lâng lâng.



"Anh đừng có mà tự tâng bốc mình lên nữa. Tôi hỏi anh, vừa rồi khi anh nằm trong chăn, tại sao tay anh lại đặt trên người tôi". Ích Tây Dát Mã chợt nghĩ đến một động tác không giống với người tốt của Trần Thiên Minh.



"Chuyện đó mà cô có thể trách tôi sao? Năm ngón tay của tôi ở bên trong, sợ rằng không cẩn thận sẽ bị hắc thần bà phát hiện ra, nên tôi chỉ có thể đặt tay lên người cô mới có thể tránh cho tay tôi không động đậy lung tung". Trần Thiên Minh đương nhiên sẽ không nói là vì hắn không muốn để Ích Tây Dát Mã chạy thoát, hắn chỉ có thể nói bừa như vậy.



Ích Tây Dát Mã liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái rồi nói: "Hừ, bây giờ thì tôi phát hiện ra ở anh có điểm giống người xấu rồi.



Trần Thiên Minh gnhe Ích Tây Dát Mã nói như vậy, không khỏi cảm thấy oan uổng mà nói: "Trời ạ, cô thế nào mà lại nói tôi như vậy chứ, lần trước lúc trong hồ nước, không phải tôi đã giải thích cho cô rồi sao? Đó chỉ là hiểu lầm, tôi thực sự không biết cô có ở đó. Hơn nữa, lần trước không phải là tôi cũng đã cho cô nhìn rồi sao? Coi như chúng ta huề nhau". Trần Thiên Minh cây ngay không sợ chết đứng nói một mạch, hình như mọi người cho nhau nhìn thấy cơ thể mình thì sẽ không ai bị lỗ.



"Anh… anh đúng là lưu manh!" sắc mặt Ích Tây Dát Mã lập tức đỏ lựng như mảnh vải đỏ, cô thật không ngờ Trần Thiên Minh lại nhắc lại chuyện hai người cho nhau nhìn thấy thân thể như vậy.



"Tôi đang nói sự thật mà!" Trần Thiên Minh tỏ vẻ vô tội mà nói.



"Dù sao anh nên quên chuyện trước kia đi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra". Ích Tây Dát Mã nói với Trần Thiên Minh.



"Tôi đã quên chuyện đó rồi, cô vẫn còn nhớ đến sao?" Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói. Bây giờ hắn phát hiện ra thánh nữ của Lạt Ma giáo cũng không phải là bí ẩn lắm, hơn nữa lại còn xinh đẹp như vậy, không biết cô có phải đi tu không, hay có thể kết hôn không? Trần Thiên Minh thầm nghĩ, xem ra, khi nào có cơ hội hắn nhất định sẽ hỏi rõ Ích Tây Dát Mã mới được.