Lưu Manh Lão Sư

Chương 617 : Đúng là người có tiền

Ngày đăng: 21:11 20/04/20


Vừa rồi cũng nhờ Cao Ngọc Nghị ra oai một chút nên mấy món ngon mà Trần Thiên Minh gọi chẳng mấy chốc đã được mang lên. Trần Thiên Minh nói với Cao Ngọc Nghị: "Cao chủ tịch, có muốn tôi mời mấy bằng hữu của anh ngồi ăn cùng luôn không."



Cao Ngọc Nghị khoát tay nói: "Mấy người đó là bảo tiêu của tôi, không phải là bằng hữu, con người tôi không phải gặp ai cũng tùy tiện kết giao."



Trần Thiên Minh liếc nhìn bốn người kia, phát hiện cả bốn người đều bất động không tỏ thái độ gì. Có vẻ như những người này đều đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt. Mà đặc biệt là cái hình gồ gồ nổi lên trên thắt lưng bọn họ, rõ ràng là ai cũng có một khẩu súng giắt lưng. Nhìn huyệt thái dương nhô lên của họ thì võ công cũng không cao lắm. Thế nhưng nhìn ai cũng có khí chất của quân nhân, không lẽ đều là bộ đội xuất ngũ? Như vậy so với mười người bảo tiêu của Hoàng Na cũng không phải là thấp kém. Rốt cuộc Cao Ngọc Nghị là người như thế nào mà có thể mời được những bảo tiêu như vậy?



"Ồ, vậy sao? Vậy chúng ta ăn thôi, Tiểu Nguyệt, dạo này em hơi gầy, nên ăn nhiều vào, dù sao chúng ta cũng không phải trả tiền." Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói. Cái này hắn cũng ám chỉ luôn việc Dương Quế Nguyệt không phải trả tiền bữa hôm nay, coi như một mũi tên trúng hai đích.



"Tốt, Thiên Minh, anh cũng ăn nhiều vào đấy!" Dương Quế Nguyệt không còn cách nào khác, cũng tỏ ra hứng thú đóng kịch cùng Trần Thiên Minh, "thầy giáo như anh làm việc rất khổ cực, cần phải bồi bổ thật nhiều, đặc biệt là não. Anh ăn món đầu tiên hạc này đi." Hừ, đây chính là ngươi tự chuốc lấy, dám nói xéo ta sao. Dương Quế Nguyệt lẩm bẩm trong lòng.



Trần Thiên Minh lộ vẻ chán ghét nhìn cái đầu tiên hạc mà Dương Quế Nguyệt vừa gắp cho mình, quay sang Cao Ngọc Nghị nói: "Cao chủ tịch, anh làm vị trí to như vậy, nhất định rất khổ cực, anh ăn tiên hạc này để bồi bổ thân thể đi. Đây dù sao cũng là Tiểu Nguyệt gắp cho, anh nhất định phải ăn đó!"



Cao Ngọc Nghị vẻ mặt đương nhiên lộ rõ sự đau khổ, cái đầu tiên hạc thì làm sao mà ăn cơ chứ? Trần Thiên Minh gắp cho mình món này, lại còn nói là của Tiểu nguyệt, không ăn thì sợ Tiểu Nguyệt không vui, mà ăn thì sao mà nuốt nổi đây? Rốt cục hắn đành phải cứ để lại trong bát.



"Nào, Cao chủ tịch, chúng ta uống chút rượu đi." Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.



"Trần sư phụ, tôi không phải là người uống được nhiều rượu, để tôi uống một chút thôi." Cao Ngọc Nghị nhìn món rượu đắt giá của mình cứ bị tên kia uống ừng ực mà đau hết cả ruột. Hắn không phải không uống được rượu, mà căn bản là không muốn uống nhiều, cứ uống một ít thì cơ hội trả lại hai bình sẽ nhiều.



"Ôi, nguyên lai anh không biết uống rượu, thật không phải chút nào, Tiểu Nguyệt, vậy hai chúng ta uống nào." Trần Thiên Minh đưa cho Dương Quế Nguyệt một chén rượu rồi cả hai vui vẻ uống với nhau.



Trần Thiên Minh và Dương Quế Nguyệt càng vui vẻ cười nói uống rượu bao nhiêu thì Cao Ngọc Nghị càng đau lòng bấy nhiêu.




Người quản lý lắc đầu nói: "Tiên sinh, chúng tôi không nhầm đâu ạ, ban đầu các ngài gọi ba bình, nhưng sau đó tiên sinh đi cùng ngài đã nói với nhân viên phục vụ lấy thêm hai bình, ngài ấy cầm đi luôn rồi, cũng nói rằng tiên sinh đây sẽ trả."



"Cái gì? Hắn lại còn lấy thêm hai bình nữa sao?" Cao Ngọc Nghị tức giận không nói nên lời, Trần Thiên Minh đương nhiên lại mang tới bốn bình tửu trung chi vương về, vị chi nguyên chỗ đó đã ba mươi vạn rồi.



"Đúng vậy, ngài ấy nói tiên sinh đã cho phép ngài ấy mang đi. Tiên sinh, tổng cộng của các ngài hết bốn tám vạn bảy ngàn sáu nhưng vì ngài có thẻ vip nên chúng tôi thu bốn tám vạn thôi."



Không còn cách nào khác, Cao Ngọc Nghị đành phải móc túi ra, "Trần Thiên Minh, mày đợi đó, sẽ biết tay tao." Vừa trả tiền hắn vừa oán hận nói trong lòng.



"Ăn tối thôi!" Trần Thiên Minh vừa về đến nhà đã lớn tiếng kêu lên.



"Lão Đại, anh mua gì cho chúng em vậy?" Trương Ngạn Thanh thấy Trần Thiên Minh về với một đống đồ lớn trên tay thì ngạc nhiên hỏi.



"Toàn là đồ tốt. Hôm nay anh thịt được một tên to đầu, chỉ riêng bốn bình rượu này cũng đã ba mươi vạn rồi, mau gọi các huynh đệ xuống đây, chúng ta uống một trận đã đời nào." Trần Thiên Minh tươi cười nói với mọi người.



Trương Ngạn Thanh nói với Trần Thiên Minh: "Lão Đại, đây không phải là hồng yến cực phẩm sao? Em nghe nói ăn cái này rất tốt cho dung mạo đó."



"Tốt cái đầu mi đó, đây là món để cho ngươi ăn sao? Sáu chung này dành riêng cho các chị dâu ngươi ăn, ngay cả ta cũng không có mà ăn. Ôi, sớm biết vậy ta gọi mười chung có phải giờ được nếm thử rồi không." Nói xong Trần Thiên Minh cầm sáu chung tổ yến lên lầu.



"Các lão bà, lão công dùng chính ba tháng tiền lương của mình mua cực phẩm hồng yến về đây, mọi người mau ra ăn đi! Cái này ăn vào sẽ khiến thân thể trở nên hấp dẫn." Trần Thiên Minh lớn tiếng đi vào đại sảnh.