Lưu Quỷ
Chương 1 :
Ngày đăng: 01:18 22/04/20
Người vừa mới tới vỗ vỗ bờ vai của cậu, tươi cười khả cúc [1], “Cậu là đồ đệ của lão Tư Mã hay là đồ đệ của lão Cung vậy?”
A Bảo nói:”Vậy anh là đồ đệ của Đàn đầu gỗ hay là đồ tôn [2] của Đàn đầu gỗ?”
Người nọ thu lại nụ cười, còn thật sự nghiêm túc hỏi: “Đàn đầu gỗ là ai vậy?”
A Bảo hạ giọng nói:” Đàn đầu gỗ là chưởng môn của phái Hoàng Phù, chẳng lẽ anh chưa từng nghe nói qua hả?”
Người nọ kéo dài giọng nói: “Là Đàm Mộc Ân [3] sao?”
A Bảo gật đầu nói: “Đàn đầu gỗ.”
“Đàm chưởng môn.” Cung Cửu dẫn theo Khâu Cảnh Vân đi tới, chắp tay chào người nọ, “Đã lâu không gặp.”
Đàm Mộc Ân tóm lấy A Bảo đang dự định len lén trốn đi. “Thì ra vị này chính là cao đồ của lão Cung, thật sự rất lễ phép a.”
A Bảo cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt Cung Cửu.
Cung Cửu bất đắc dĩ nói: “A Bảo thường xuyên ru rú trong nhà. Không hiểu đạo lí đối nhân xử thế cho lắm, nếu có chỗ nào đắc tội thì xin Đàm chưởng môn bao dung cho.”
Đàm Mộc Ân trừng mắt, “Vừa rồi tôi nói câu kia là khen ngợi, chứ không phải là tố cáo.”
Cung Cửu lườm A Bảo, thản nhiên nói: “Con vừa nói cái gì?”
A Bảo ngẩng đầu, nhe răng nở nụ cười sáng rực như mặt trời mới mọc, “Không ngờ Đàm chưởng môn của phái Hoàng Phù lại anh tuấn tiêu sái, tuấn tú lịch sự, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nhanh nhẹn phong độ như vậy. Con còn tưởng anh ta cũng như sư phụ là một lão...... Khụ, nhân gia.”
Đàm Mộc Ân mỉm cười nói: “Đàn đầu gỗ mà, lúc nào cũng phải đề phòng sâu mọt đục khoét.”
...... Bụng dạ thật hẹp hòi mà!
A Bảo duỗi ngón tay chỉ vào Đồng Hoa Thuận vẫn bị cố định cứng ngắc, oan ức nói “Sư thúc, người xem này.”
Cung Cửu nhìn đạo phù dán trên ót Đồng Hoa Thuận, ánh sáng lóe lên trong mắt, ” Không ngờ tài nghệ vẽ bùa của Đàm chưởng môn ngày càng tinh thông.”
Đàm Mộc Ân kinh ngạc nhíu mày, “Lão Cung thật có con mắt nhìn. Mọi người đều nói phái Ngự Quỷ một thân kiêm tài nghệ của cả hai phái, xem ra lời này không phải là giả.”
Cung Cửu vuốt cái tẩu, lắc đầu nói: “Đàm chưởng môn khách sáo rồi, trong tam tông lục phái, nếu nói đến phù chú, ai có thể so được với quý phái đây chứ? Chúng ta nhiều nhất chỉ có thể vẽ mấy cái bùa định thân, cũng chỉ là mấy trò xiếc nhỏ mà thôi.”
Đàm Mộc Ân cười ha ha, ôm bả vai Cung Cửu đi hướng vào trong, “Lão Cung vẫn cứ khiêm tốn như vậy.”
A Bảo thấy trong mắt Trầm Thận Nguyên tràn ngập vẻ sùng bái, không khỏi khoái chí gật đầu nói: “Chuyện đó không phải chỉ nhân tiện là bắt được sao?”
Trầm Thận Nguyên lui ra phía sau từng bước, làm động tác nhường đường, “Vậy cậu đi bắt nhanh đi.”
A Bảo vội ho một tiếng nói: “Tôi cũng không thể lập tức biết hung thủ là ai a. Anh cũng là nghệ sĩ, có biết hung thủ là ai không?”
Trầm Thận Nguyên lắc đầu nói: “Không biết, tôi không quen Tống Duyệt.”
“Không quen vậy anh tới đây để làm chi?”
“Tôi đại diện cho công ty quản lý của tôi mà đến.” Trầm Thận Nguyên thấy A Bảo quay đầu bước đi, vội hỏi. “Nhưng mà tôi quen biết một nạn nhân khác là Lâm Bích Vi, nghe nói hung thủ là cùng một người có đúng không?”
A Bảo vừa bước mấy bước, lại chuyển trở về, “Anh có biết thêm thông tin gì không?”
“Không biết.”
” Anh đang giỡn với tôi đó hả?” Mặt A Bảo bắt đầu tái mét rồi.
Trầm Thận Nguyên do dự nói: “Tôi có quen một đàn anh, Lâm Bích Vi trước khi chết với đàn anh của tôi cùng chung đoàn làm phim. Cậu cho tôi số điện thoại đi, có tin tức tôi sẽ báo ngay cho cậu. Cậu tên gì?”
A Bảo móc túi lấy cho hắn một tấm danh thiếp.
Danh thiếp nửa như trong suốt, theo ánh sáng không ngừng thay đổi màu sắc. Trên mặt, ngoài số điện thoại di động ra thì toàn là chữ triện, may mà bốn chữ ‘A Bảo đại nhân’ cũng không khó đọc, Trầm Thận Nguyên xác nhận lại một lần liền đi khỏi.
A Bảo cho rằng mình đã làm xong được một việc, đang muốn khoe công lao với Cung Cửu, vừa nhấc chân đã bị Tứ Hỉ ôm lấy.
Tứ Hỉ cảm động nói: ” Đại nhân thật sự là rất biết quan tâm a, đàn anh của Trầm Thận Nguyên là thần tượng của em a.”
A Bảo yên lặng đem hoàng phù dán trở lại cái trán của hắn.
[1]: tiếu dung khả cúc: nụ cười đẹp có thể ‘nhặt’ lấy được.
[2] đồ tôn: học trò của học trò mình, học trò thế hệ thứ hai
[3] Đàm Mộc Ân: chữ Mộc có nghĩa là gỗ, nên mới bị em nó kêu bằng đầu gỗ
[4] hoàng phù: bùa vàng