Lưu Quỷ

Chương 1 :

Ngày đăng: 01:18 22/04/20


Trở lại hội trường, khách mời đều đã tan hết, chỉ còn lại có Cung Cửu, Đàm Mộc Ân đang tụ tập một chỗ với đám người tam tông lục phái trò chuyện gì đó. A Bảo đi đến phía sau Cung Cửu, chợt nghe Đàm Mộc Ân cười tủm tỉm nói với một người đàn ông tướng mạo lịch sự tuổi khoảng ba mươi có hơn bên cạnh: “Cậu ta chính là tiểu quỷ đã gọi tôi là Đàn đầu gỗ đó.”



Người trong phái Ngự Quỷ ghét nhất bị kêu là tiểu quỷ. A Bảo trừng mắt liếc hắn một cái.



Người đàn ông nhã nhặn kia mỉm cười nói: “Thực là đáng yêu.”



Đàm Mộc Ân cười đến mức ý đồ bất minh, “Đích xác, đúng là rất đáng yêu.”



Cung Cửu giới thiệu: “Cậu ta là truyền nhân duy nhất của sư huynh, A Bảo, vị này chính là Liên chưởng môn của phái Thanh Nguyên.”



A Bảo kinh ngạc đánh giá Liên Tĩnh Phong. Nghe đồn Phái Thanh Nguyên rất thanh tâm quả dục, hư ảo xuất trần, nhưng ai mà chẳng biết trong tam tông lục phái, phái Thanh Nguyên là phái dã man nhất bạo lực nhất!



Theo như ‘truyền thuyết’, thuỷ tổ của phái Thanh Nguyên hồi đó là do ‘ngại’ Quỷ Thuật tông khi đánh nhau lại quá ‘lịch sự’ không thể thoả mãn yêu cầu ‘toàn lực ứng phó’ của hắn, mới tách khỏi Quỷ Thuật tông lập ra phái mới.



Liên Tĩnh Phong yên lặng đánh giá hai mắt cậu, cười nói: “Âm khí thật nặng. Tuổi còn trẻ mà đạo hạnh thật không tầm thường, Tư Mã chưởng môn xem như có người kế thừa rồi.”



Cung Cửu cười ha ha kéo cậu qua.



A Bảo vội vã muốn đem chuyện đàn anh của Trầm Thận Nguyên là người biết tình tiết sự việc nói cho Cung Cửu, liền lôi kéo tay áo hắn, Cung Cửu mới vừa quay đầu lại thì thấy một gã trung niên đầu hói bụng phệ đi tới, vừa cởi cúc áo trên âu phục vừa dùng giọng điệu dửng dưng nói: “Chư vị đại sư đã đợi lâu rồi, chúng ta lên lầu đi.”



A Bảo thấy quan tài lẻ loi nằm trong phòng hội nghị, nghi ngờ nói: “Vậy thi thể làm sao bây giờ?”



” Trống không.” Gã trung niên nói xong, dẫn bọn họ đến thang máy đi lên tầng 26



Vừa ra khỏi cửa thang máy, Cung Cửu liền lôi kéo gã trung niên cùng A Bảo lui ra phía sau nửa bước.



Đàm Mộc Ân lấy ra một cái bùa vàng, hai ba cái đã gấp thành hình thú, ném lên không trung. Giấy vàng tự bốc cháy, một con cự thú do sương khói huyễn hóa ra ở trên không há mồm rống to.



Tiếng rống kia người thường không nghe được, nhưng ở trong tai Tứ Hỉ cùng Tam Nguyên chẳng khác gì sét đánh.



A Bảo thấy hồn phách của bọn họ run lên từng chập, lập tức lấy ra phù định hồn dán vào người bọn họ.



Giấy vàng cháy chết, cự thú cũng biến mất không còn chút dấu vết.



Đàm Mộc Ân giải thích: ” Vừa rồi có cô hồn dã quỷ tụ tập trên hành lang, tôi làm vậy để đuổi bọn chúng đi.”



Gã trung niên thấy thế trợn mắt há hốc mồm, thế mới biết mấy vị bên cạnh đây đều là  những người có bản lĩnh thật sự, vội vàng thu hồi khinh thường trong lòng, cung kính mời đến cửa phòng.



Chuông cửa réo nửa ngày mới có người đi ra mở cửa.



A Bảo nhận ra đó là người thân của Tống Duyệt.



Gã trung niên nói: “Tống phu nhân, mấy vị này là cao nhân do công ty mời đến.”




A Bảo lười biếng tiếp điện thoại.



“A Bảo phải không?” Trầm Thận Nguyên hỏi.



A Bảo nói: “Đúng vậy, anh muốn nói chúc ngủ ngon hả? Quá khách sáo đó.”



Trầm Thận Nguyên nói: “Không, tôi muốn hỏi cậu có rảnh ra ngoài ăn khuya không?



A Bảo nói: “Ăn cái gì?”



Trầm Thận Nguyên nói: “Cậu chọn đi.”



A Bảo ngồi xuống, một bên mang giày, một bên nói: “Tôi muốn ăn thịt viên.”



Nửa đêm, ồn ào náo động ban ngày đều đã rút đi, bóng đêm yên lặng được tô điểm bởi mấy ngọn đèn màu.



A Bảo đẩy cánh cửa lớn của quán bar ra, hoài nghi đánh giá đám ‘ thần dạ du’ [2] ẩn dưới ngọn đèn mờ mờ.



Nơi này mà có thịt viên hả?



Nhân viên phục vụ chạy ra đón, thấp giọng hỏi: “Là A Bảo đại nhân phải không ạ?”



A Bảo đứng thẳng người, uy nghiêm gật đầu.



Nhân viên phục vụ dẫn cậu đi thẳng tới một gian phòng.



Cánh cửa vừa đẩy ra, Trầm Thận Nguyên liền bước ra đón. “Đã lâu không gặp.”



A Bảo nói: “Hai tiếng đồng hồ trước, người tôi thấy là anh em song sinh của anh hả?”



Trầm Thận Nguyên vội ho một tiếng, xoay người ngoảnh mặt làm ngơ nói: “Tôi giới thiệu đàn anh của tôi cho cậu.”



Tứ Hỉ phía sau cậu ló đầu ra, dùng sức nhoi lên trước “A...... Di?”



A Bảo nghi hoặc hỏi: “Hắn là dì của em hả?” [3]



[1] nghiễm văn bác kiến: nhìn xa trông rộng, hiểu biết rộng rãi.



[2] thần dạ du: Người hay đi chơi đêm



[3] Từ di ở đây vừa thể hiện thái độ ngạc nhiên vừa có nghĩa là dì (a di = dì)