Luyện Bùa Ma
Chương 1 :
Ngày đăng: 01:34 22/04/20
Trời Sàigon mấy bữa nay âm u và ảm đạm lạ lùng, những áng mây đen bay thực thấp và không khí lành lạnh. Tấn và Nhung nắm tay
nhau từ trong rạp hát đi ra.
Tuần này rạp Rex chiếu một phim thực nổi tiếng, khán giả đã phải chen
chúc nhau mới lấy được giấy vô cửa. Cuốn phim này đã được người ta quảng cáo quá rầm rộ nên lại càng làm cho nhiều người hiếu kỳ tới coi, mặc dù họ không phải là những người ưa thích coi hát bóng mấy.
Tấn và Nhung cũng như những khán giả khác đều bị những cảnh
trong phim hấp dẫn tới mê hoặc. Nhất là khi cặp tài tử chính dắt nhau vô rừng, tới một con suối nhỏ bơi lội và đùa rỡn với nhau mới thần tiên
làm sao. Bộ ngực núi lửa trắng ngần và chắc nịch của cô nữ minh tinh
vươn lên, nhấp nhô trong làn nước bạc dưới ánh nắng mặt trời thật man
rợ.
Những chiếc lá rừng vàng ửng, lững lờ trôi trên mặt nước, bám
vào thân thể nàng như mơn chớn, vuốt ve tấm thân vệ nữ mới lại tình tứ
tới rụn người. Lúc ấy chính Nhung cũng không chịu nổi cảnh âu yếm hồn
nhiên trên màn ảnh. Nàng ngả đầu dựa hẳn lên vai Tấn, ngực nàng ép cứng
vô tay chàng. Tấn cũng nôn nao, chàng cúi xuống đặt lên môi Nhung nụ hôn dài bất tận. Chàng thấy thân thể nàng run lên, nóng bỏng, ngất ngây, tê chồn ở đầu lưỡi. Hình như Nhung còn rên lên nho nhỏ. Bàn tay nàng luồn
qua áo Tấn bấu thật chặt...
Tới lúc vãn hát, đèn bật lên, cả hai vẫn còn ngây ngất với men
tình nồng cháy. Nhung níu cứng lấy eo Tấn, đi sát vào người chàng, chen
chúc trong đám khán giả đang ào ạt đi ra như một luồng nước. Nàng nhìn
Tấn nói:
- Anh Tấn à, phim Mỹ thực là tuyệt vời phải không anh. Phải chi
em được như cô tài tử chính bơi lội dưới con suối đó có lẽ làm em sung
sướng tới chết được. Anh nghĩ có phải người ta đã tạo lên cảnh thần tiên đó, chứ ở Mỹ làm gì có những cảnh thực sự như vậy.
Cả hai cùng từ tư đi trong đám đông di chuyển ra ngoài, vừa đi
vừa bàn luận về tình tiết trong phim một cách say sưa Tấn nhìn Nhung mỉm cười.
- Những cảnh ấy anh nghĩ là có thực đó. Nghe nói ở tiểu bang Cali bên Mỹ có nhiều cánh rừng thần tiên lắm.
Nhất là ở Mỹ người ta ưa chuộng thám hiểm và lại thích thể thao
nữa. Những vụ bơi lội trong suối nước ở rừng già như thế này chắc cũng
chẳng có gì lấy làm lạ đâu. Còn ở Việt Nam chúng mình làm gì tìm ra
những phong cảnh như thế, nhất là trai gái làm sao có thể ăn mặc hở hang như vậy mà bơi lội bên nhau được.
- Em thích chuyện phim này quá, có lẽ chúng mình phải xem lại một lần nữa mới được.
Nhung nói, nhưng không thấy Tấn trả lời, nàng tưởng những tiếng
ồn ào của mọi người chung quanh làm chàng không nghe thấy, nên lập lại
câu hỏi một lần nữa. Bộ phim này thực là hay mà, em nhất định phải đi
xem một lần nữa đó.
Nhưng nàng vẫn không thấyTấnnói gì. Nhunghơi ngạc nhiên vì bây
giờ cả hai đã ra tới ngoài đường rồi, đám đông không còn chen lấn nhau
như trong rạp. Hơn nữa, nàng đã nói hai ba lần mà tại sao Tấn không trả
lời. Nhung nhìn Tấn đăm đăm, nàng thấy hình như có chuyện gì đang xẩy
ra. Nhất là khuôn mặt của chàng coi lạ kỳ. Cặp mắt chàng mở trao tráo,
nhìn thẳng về phía trước như đứng tròng. Nhung và Tấn đã quen nhau hơn
hai năm, nàng chưa bao giờ thấy thần sắc của chàng kỳ quái như lần này.
Nàng không hiểu tại sao lại có tình trạng này. Nàng lay mạnh tay Tấn.
- Anh Tấn... anh Tấn, anh sao vậy?
Tấn vẫn nhưchìm trong cơn mê và hình nhưkhông hay biết gì về
Nhung đang réo gọi chàng. Nhung nhìn theo ánh mắt Tấn về phía trước.
Nàng chẳng thấy có gì đáng phải chú ý cả, cũng chĩ là những người vừa
trong rạp hát đi ra.
Nhung lạ lùng hỏi:
- Anh Tấn, anh nhìn cái gì đó?
Nhưng Tấn vẫn không trả lời. Mắt chàng vẫn nhìn đăm đăm về phía
trước. Sắc mặt càng ngày càng lợt lạt, trông thực cổ quái. Hình như
trong mắt chàng toả ra một luồng ánh sáng kỳ dị. Nhung run run nhìn theo ánh mắt đó. Nàng chợt thấy phía trước một ông già đang đi ngược chiều
về phía nàng.
Nhung nghĩ, một ông già đi ngoài đường thì có gì là lạ. Bề ngoài của ông ta cũng chẳng có gì phải chú ý. Nhung liếc mắt nhìn Tấn. Vừa
lúc ấy, ông già cũng lướt qua nàng nhưmột hơi gió thoảng. Tấn đột nhiên
ngừng bước và quay mặt lại nhìn. ánh mắt như đeo đuổi và thực gắn bó.
Bây giờ Nhung mới chắc chắn Tấn bị thu hút bởi người lạ mặt già nua này. Chàng đã quên hẳn sự có mặt của nàng có lẽ chỉ vì người đi đường tầm
thường này.
- Anh Tấn... Anh Tấn, anh nhìn cái gì vậy?
Nhung thấy người yêu của mình mất hồn mất vía chỉ vì ông già lạ
mặt. Một ông già ! như thế có gì đáng chú ý, nên vừa tức mình, vừa buồn
cười. Nàng nắm tay Tấn lay thực mạnh trong khi ông già đã đi xa. Nhưng
Tấn hình như vẫn không biết nàng đang nói gì, chàng nhớn nhác hỏi:
- E... m... em... em nói gì?
Nhung thấy dù Tấn đã chịu nói chuyện với nàng nhưng mắt vẫn không rời ông già đi đường lạ lùng kia. Nàng vùng vằng nói:
- Anh này làm người ta tức chết đi thôi. Anh à, anh nhìn cái gì
mà chết mê chết mệt như vậy. Chỉ có một ông già tầm thường thôi mà.
Bóng hình ông già đã đi thực xa và vừa khuất hẫn sau một khúc
quanh. Tấn như một người ngớ ngẩn từ từ nhìn Nhung, nàng vẫn thấy thần
sắc kỳ quái trên khuôn mặtnhợt nhạt của chàng còn đó. Rõ ràng chàng đang nhìn thẳng vào mắt Nhung, nhưng hình nhưchàng vẫn không thấy gì trước
mặt và cũng chẳng nghe thấy gì. Nhung nhìn Tấn tức tối, nói lớn như la
lên:
Nhung vẫn còn giận dữ, nàng lạnh lùng nói:
- Anh theo em làm gì nữa, hãy đi kiếm ông già đó đi.
Tấn bực bội nói:
- Nhung, em làm cái gì vậy, sao em không chịu hiểu anh!
- Em có làm gì đâu, anh muốn đi kiếm ông già đó thì đi đi cần tới em làm gì.
Nàng vừa nói vừa lách mình khỏi tay chàng, nước mắt trào ra. Tấn thấy nàng thực ngoan cố cũng rất bực mình, chàng mím môi không nói gì
được nữa. Nhung thấy Tấn im lặng, vùng vằng đi thực nhanh về phía trước. Thấy vậy, Tấn mặc kệ nàng. Chàng đứng tần ngần suy nghĩ về cái ngang
ngược vô lý của người yêu. Tấn nhìn theo bóng nàng xa dần và khuất ở đầu đường.
Lúc này đầu óc Tấn lại trở về với hình ảnh ông già bữa trước gặp ở ngoài cửa rạp hát. Chàng thấy hối hận, tại sao bữa đó không chạy theo ông ta. Tấn nghĩ có lẽ lúc ấy có Nhung ở bên cạnh, chàng không hiểu tại sao mình lại có thể để cho một ông già xa lạ làm chia rẽ cuộc tình nồng thắm bấy lâu nay với Nhung. Lẽ d nhiên, khi gây gổ với người tình thì
làm sao có thể vui vẻ được. Chàng ủ rũ từ từ trở về nhà. Chân bước mà
đầu ốc chàng nghĩngợi đâu đâu, chẳng khác gì nhưngười mất hồn.
Hình nhưkhông hẳn chàng bối rối vì gây gổ với Nhung, nhưng phải
nói đầu óc chàng đang rối mù về hình ảnh của ông già nọ giống hệt như ba chàng. Vì mải miết suy nghĩ, khi gần tới cửa nhà, chàng vẫn không biết. Tới khi ngửng lên mới chợt thấy mình đã tới nơi. Và khi chàng nhìn lên, bỗng thấy một bóng người rất quen thuộc ở trước mặt vừa lướt qua. Tim
chàng bỗng đập mạnh, thân thể chấn động. Tấn quay hẳn lại nhìn người vừa đi qua mặt mình, chàng nhìn châm bẩm sau lưng. Người đó chính là ông
già làm chàng mất ăn mất ngủ cả tuần lễ nay chứ còn ai vào đó nữa.
Tự nhiên Tấn có cảm giác nhưsống lại những ngày cha chàng còn
sống. Chàng nhớ rõ hồi còn đang theo học ở đại học, có một lần đi học về cũng vào thời gian này, bóng nắng vừa chợt tắt và Tấn bỗng gặp cha
chàng đi qua như vậy Hình ảnh hồi đó chợt hiện ra thực rõ trong đầu
chàng, và sao nó trùng hợp với hoàn cảnh bây giờ như vậy.
Tấn cố định thần để nghĩ rằng làm sao thời gian có thể đi ngược
lại như vậy được. Nhưng chàng không thể phủ nhận được những gì đang xẩy
ra trước mặt. Tấn cắn chặt môi, chàng cảm thấy đau buốt và biết chắc đây là sự thực chứ không phải đang xẩy ra trọng giấc mơ. Ông già đó vẫn
chậm chạp cất bước. Khi ông ta đi tới
cuối đường, Tấn không nhịn được nữa buột miệng kêu lớn:
- Ba.
Nghe tiếng gọi của Tấn, ông già từ từ xoay mặt lại. Chàng nhận
ra ngay ông ta là người mình gặp bữa coi hát với Nhung về, và người đó
cũng chính là cha chàng. Ông già đó nhìn Tấn và mỉn cười hiền lành. Tấn
giật mình, tim chàng nhưmuốn nhẩy khói lồng ngực. Đó chính là nụ cười
của cha chàng hồi nào. Nụ cười đó với Tấn thực quen thuộc và thân thiết. Nhưng ông già đó chỉ quay lại mỉm cười rồi lại quay đi và tiếp tục rảo
bước. Cử chỉ đó khiến Tấn ngơ ngác tới bàng hoàng. Chàng ngần ngừ một
lúc rồi chạy theo ông...
° ° °
Nhung ở trong phòng giáo sư và đang chấm bài cho học trò. Đột nhiên ông hiệu trưởng tới hỏi cô:
- Cô Nhung à, có phải thầy Tấn bữa nay bị bệnh
không?
Hôm qua nàng và Tấn gây gổ nhau nên tới bây giờ Nhung vẫn còn
bực mình, không thèm nghĩ ngợi gì tới chàng nữa, nhưng vì ông Hiệu
Trưởng hỏi nên nàng phải trả lời:
- Ủa, anh ấy sao rồi. Bộ anh ấy không tới trường sao?
Cả trường ai cũng biết Tấn và Nhung bồ với nhau từ lâu, nên khi
vắng Tấn, ai cũng kiếm nàng hỏi. Thấy Nhung ngơ ngác, ông Hiệu trưởng
nói:
- Gia đình anh Tấn không có ai tới xin phép nên tôi đợi giờ nghỉ, qua hỏi cô mà thôi.
- Hôm qua anh ấy vẫn còn rất khoẻ mà...
Nàng bỗng im bặt, ngưng ngang câu nói vì chợt nhớ ra hôm qua
Nhung đã nói móc chàng hãy đi kiếm ông già và đừng thèm đi làm nữa.
Chằng lẽ Tấn lại làm như lời nàng nói hôm qua hay sao. Tuy nhiên, nếu
quả như vậy sẽ làm nàng rất bận tâm. Nhung lo lắng không biết chuyện gì
đã xẩy ra cho chàng. Ông Hiệu Trưởng chợt thấy sắc mặt Nhung tự nhiên
biến đổi, ngạc nhiên hỏi:
- Cô Nhung có chuyện gì đó?
Nhung đương nhiên là không thổ lộ chuyện riêng của Tấn, nhưng trong thâm tâm nàng nóng như lửa đốt. Vội vã trả lời:
- Không... không không có gì đâu.
Ông Hiệu Trưởng nói:
- Nếu cô không biết anh Tấn tại sao không tới trường thì thôi vậy. Tôi không dám làm phiền cô nữa. Cũng tới giờ dạy học rồi.
Sau khi ông Hiệu Trưởng đi rồi, Nhung thấy lòng nóng như lửa
đốt, đứng ngồi không yên. Nàng rất hiểu tính tình của Tấn, vì Tấn là một thầy giáo rất có trách nhiệm, không khi nào chàng có thể bỏ lớp ngang
như vậy. Nhất là không có một lời xin phép. Chấc chắn chàng không bao
giờ hành động cẩu thả như vậy. Hơn nữa, ngày hôm qua Tấn còn rất khoẻ
không lý gì chàng có thể bị bệnh được hay sao. Trường hợp Tấn có bệnh đi chăng n.ữa, thếnào anh ấy cũng kêu mẹ tới trường xin phép. Nhung có
linh cảm rằng sự vắng mặt của Tấn ngày hôm nay phải có chuyện gì ghê gớm lắm xẩy ra cho chàng. Nhung ước gì lập tức bay tới nhà Tấn coi chuyện
gì đã xẩy ra. Nhưng nàng còn phải dạy thêm ba giờ nữa mới về được.
Nhưthếphải chờ tới giờ cơm trưa nàng mới có thể ra về...