Luyện Bùa Ma
Chương 5 :
Ngày đăng: 01:34 22/04/20
Cả mấy tuần nay Tấn không gặp Nhung. Không hiểu nàng
đi đâu, Tấn cũng không dám tới trường học kiếm nàng, sợ ông hiệu trưởng
thắc mắc vì sự vắng mặt không lý do của chàng. Nhưng sự thực Tấn cũng
không để ý gì nhiều tới Nhung nữa. Những bận rộn của những ngày lui tới
với gia đình Tú Vân làm Tấn quên đi tất cả. Chàng không ngờ hai chị em
người Việt gốc Hoa này lại có sự hấp dẫn tới kinh hồn như vậy. Hèn gì
Bình không bỏ bê gia đình, lén lút người vợ ăn ở với nhau từ thuở hàn
vi, dù là một bông hoa đẹp nhất trong đám bạn bè hồi bấy giờ. Hơn thế
nữa, Liên lại thùy mị và rất biết chiều chồng. Nhưng bây giờ Tấn mới
hiểu tại sao Bình ngoại tình!
Với Tú Vân đã làm Bình bỏ bê vợ, thếmà chị nàng, Tú Trinh còn
sắc sảo và hấp dẫn ngàn lần hơn cô em Tú Vân nữa. Hơn bao giờ hết, bây
giờ Tấn mới thấy câu nói của các cụ xưa: "Gái một con trông mòn con mắt" là không ngoa!
Tấn làm sao quên được tối hôm ấy. Vì bồn chồn muốn tới ngay căn
nhà ông già mà chàng cho là cha mình, để ớm những di vật trên bàn thờ
nên Tấn đã trở lại nhà Tú Vân ngay ngày hôm sau để nhờ cha Tú Vân giới
thiệu nhóm trộm đạo đi với chàng. Xui cho Tấn, ông bà Hai lại đau nên
chưa kịp tìm người đi cùng chàng. Thế là loay hoay thếnào Tấn cũng không nhớ rõ, Tú Trinh lại thay thế những tay anh chị trộm đạo đó, đi cùng
Tấn tới căn nhà của ông già kỳ lạ kia trộm sách.
Trời tối đen như mực. Thành phố vẫn còn bị cúp điện và cơn bão
vẫn hoành hành như không muốn ngừng. Gió rít lên từng cơn, sấm chớp chói loà và ầm ĩ. Ngoài đường vắng tanh không một bóng người. Thỉnh thoảng
một thân cây trốc gốc đổ ngang mặt đường làm Tấn phải lái xe thực chậm,
lách bên này, né bên kia.
Tới con hẻm nhỏ bữa trước. Tấn có cảm tưởng đó là một con suối
chứ không phải là con đường đi vô xóm nữa. Chàng không thế nào chạy xe
vô được nên đành ớm một gốc cây, khoá xe lại cẩn thận rồi dắt Tú Trinh
mò mẫm lội nước đi vô trong hẻm.
Trời thật tối và mù mịt vì mưa gió, ánh sáng đèn pin của Tấn chỉ soi rõ một khoảng thật nhỏ dưới chân để chàng cố thể can đảm mò từng
bước thật chậm chạp. Nước dưới chân chẩy siết. Tất cả nước mưa trên mái
nhà đổ xuống con đường nhỏ nhắn này nên nó tràn ngập vì không có ống
cống. Nước cứ thế tràn ra ngoài đường chính làm thành một con sông nho
nhỏ ! Tấn cũng không hiểu dân chúng ở đấy sống ra sao với tình trạng
này.
Phải khó khăn lắm Tấn và Tú Trinh mới tới được tận cùng của
đường hẻm để nép vô mái hiên căn nhà của ông già nọ. Dù cả hai cùng mặc
áo mưa, nhưng đều ướt nhưvừa lội dưới sông lên. Tú Trinh cười khúc khích trong bóng tối.
- Nếu trời sáng, người ta nhìn thấy hai đứa mình như thếnày chắc bà con cho là tụi mình khùng chứ không chơi. Tấn nắm tay nàng hỏi nho
nhỏ:
- Em có lạnh không?
- Dạ, lạnh chứ anh, nhưng em thấy vui quá. Giống như những ngày còn nhỏ, trốn mẹ đi tắm mưa ấy.
Tự nhiên Tấn thấy vui vui với người ngoá phụ tré này. Chàng mỉm cười trong bóng tối, hỏi nhỏ:
- Em không sợ sao?
Sợ gì cơ anhl
- Em quên là chúng mình đang đi ăn trộm chứ có phải trốn mẹ đi tắm mưa đâu.
Tú Trinh nép sát vô mình Tấn, thì thào:
- Ừ, há. Chút xíu nữa em quên mất. Cứ gần anh là em như người mất hồn vậy đó.
Bây giờ em đừng có quên là đi với anh để giúp anh mở ổ khoá cửa đó nhe.
Tú Trinh cười khúc khích.
- Cái đó mà bây giờ quên nữa là hết thời rồi. Vụ này mấy thằng cô hồn trong sòng bài còn phải học em đó nữa anh biết không.
Tấn tưởng nàng nói chơi, pha trò:
- Nếu vậy sau vụ này, anh sẽ khai giảng một lớp mở ống khóa cho em làm huấn luyện viên mới được.
Tú Trinh nói thực tự nhiên.
- Một lớp chứ mười lớp em cũng coi như pha. Nhưng bây giờ để em mở cánh cửa này cho anh vô đã nghe.
Tấn bật đèn pin rọi vô ổ khoá, trong ánh sáng lờ mờ, chàng vừa
trông thấy Tú Trinh cầm một chiếc căm xe đạp dèm dẹp, thọc vô ổ khoá.
Nàng thì thào:
- Trời ơi, đi ăn trộm mà anh cứ bật đèn sáng lên thế kia mãi hay sao?
Tấn tắt đèn pin đi ngay, chàng nói nho nhỏ:
- Tối quá, em có mở được khoá không?
Tấn vừa nói xong thì tiếng ống khoá cũng vừa kêu lách cách và Tú Trinh đã mở cánh cửa, chui tọt vô trong nhà rồi. Tấn hồi hộp, vội vã
chạy theo nàng ngay. Ngoài trời đã tối, trong nhà còn tối hơn nữa. Cả
hai đứng nép vô sau cánh cửa thực lâu cho quen với bóng đêm. Không ai
nói vỡi ai một lời nào. Bỗng một ánh chớp loé lên, cảnh vật trong nhà
hiện ra thực rõ trước mắt cả hai người, dù chỉ trong một giây.
Ngoài chiếc bàn thờ trơ vơ giữa nhà, trong nhà không còn bất cứ
một thứ gì khác nữa. Tấn bật đèn pin lên ngay, chàng đã biết chắc là
không có ai ở trong căn nhà này. Tú Trinh cũng theo Tấn tới chiếc bàn
thờ để giữa nhà. Cả hai nhìn thấy ngay mấy cuốn sách vứt lỏng chỏng bên
cạnh một chiếc khăn vàng cũ kỹ và cây đèn dầu nho nhỏ đã cạn sạch dầu
từhồi nào. Bụi bậm phủ kín cả mặtbàn, Tấn chắc chắn là không có ai săn
sóc trông nom gì những vật trên chiếc bàn này từ lâu. Chàng bảo Tú
Trinh. Em cần lấy cây đèn pin này để anh tìm mớ củi đốt lửa lên cho sáng một chút. Tú Trinh cười khúc khích.
- Phải đó, chúng mlnh đốt lửa lên hong quần áo cho ấm luôn, em lạnh quá rồi.
Chỉ vài phút sau, Tấn và Tú Trinh đã gây được một đống lửa giữa
nhà. ánh sáng toả ra soi rõ mọi vật. Không khí trong nhà bắt đầu ấm áp
và thực thơ mộng. Tấn cởi chiếc áo mưa lính rộng thùng thình, trải xuống sàn nhà. Chàng cởi áo, vắt nươc rồi lấy chiếc áo thung lau khô mặt áo
mưa, bảo Tú Trinh:
- Em ngồi xuống đây sươi cho ấm một lát.
Tú Trinh bật cười:
- Em không biết anh đang đi ăn trộm hay là đi cắm trại nữa.
Tấn thờ thẫn nhìn khuôn mặt Tú Trinh qua ánh lửa:
- Chẳng nói em cũng biết đây là một căn nhà hoang rồi, nếu có chủ thì họ cũng đi xa cả tháng chưa về nhà.
Nhưng mà sống trong căn nhà trống trơn này, lấy gì ăn, lấy chỗ
đâu mà ngủ chứ. Hơn nữa, nhà không có bắc điện mà cũng chẳng có cây đèn
dầu nào lớn đủ để soi sáng cho gia chủ về đêm cả.
Tấn nói một hơi, hình như chàng quên hết những gì đã xẩy ra mấy
tuần lễ trước khi Tấn bám theo ông già lạ nọ về tới tận căn nhà này. Bây giờ trước mắt chàng chỉ còn lại khuôn mặt một mỹ nhân với thân hình núi lửa chập chờn trong ánh sáng mờ ảo như chốn bồng lai tiên cảnh. Hình
như chiếc khăn trên mặt bàn hơi di động mà Tấn cũng như Tú Trinh không
để ý. Có hương thơm toả ra từ đó, bay ra
khắp phòng.
Người Tấn nóng lên, Tú Trinh đã cởi bó quần áo một cách thực dễ dãi, ngồi vô lòng chàng...
° ° °
Tấn làm sao quên được cái đêm mưa bão thần tiên ấy
Cho tới nay, những hình ảnh và hương thơm tình yêu đó lúc nào cũng phảng phất trong đầu óc chàng. Nhất là từ hôm mẹ chàng kể lại hết những tâm
nguyện của cha chàng cho Tấn nghe. Chàng thầm nghĩ: không lý nhữnghành
động ngày hôm nay của chàng đều là do người cha thân yêu của chàng xếp
đặt.
Tấn lật những trang sách cũ kỹ, cố học thuộc lòng những câu kinh nhưnhững câu thầnchú vô nghĩa. Và không hiểu sao, càng thuộc nhiều,
chàng càng thấy âm thần thanh thoát và yêu đời một cách lạ lùng.
Ngay từ đêm đi với Tú Trinh tới căn nhà hoang nọ lấy được mớ
kinh sách và chiếc khăn này. Tấn đã đem ra để ở bàn thờ trong chiếc am
sau nhà, và hầu nhưlúc nào chàng cũng ở đó học kinh và mơ màng tới ngày
gặp mặt cha thực sự. Mẹ chàng đã nói hết về cái chết của cha chàng. Sự
thực thì ông đã chết, nhưng là một cái chết có tính toán và khổ luyện.
Tất cả cũng chỉ vì chàng. Nói đúng hơn, vì sự truyền giống của giòng họ! Bởi vậy, Tấn càng chăm chú học kinh sách ngày đêm.
Tối nay trăng thực sáng, có lẽ là ngày mười sáu thì phải. Con
trăng vằng vặc trên bầu trời thực quang đãng. Mấy ngày trước mưa dầm dề, nên bây giờ trời thực trong. Tấn cột chiếc võng vô hai thân cây, nằm
nhìn trời và nhẩm lại những câu kinh chàng đã học từmấy tuần nay. Trời
đã thực khuya, mẹ chàng cũng đi ngủ từ lâu nên Tấn yên trí đọc ỉớn đoạn
kinh mở đầu. Vừa dứt lời, bỗng có tiếng rít lên ngay mé hàng rào và một
bóng trắng vút qua, biến trong màn đêm xa tít thực mau. Tấn giật mình,
rụi mắt, ngây người nhìn theo. Không khí đâu đây còn phảng phất mùi gì
tanh tanh, ngai ngái. Bỗng có tiếng thỏ thé ngay sau lưng Tấn làm chàng
giật nẩy mình, quay phắt lại.
- Anh làm cái gì mà như bị ai hốt hồn vậy?
Hương mỉm cười đứng sau lưng Tấn hồi nào mà chàng không hay. Lấy lại bình tĩnh, Tấn nắm tay Hương, hỏi:
Em làm gì mà thức khuya quá vậy?
- Trời nóng quá, ngủ không được nên em dậy đi tắm rồi ra đây. Thấy anh đang đọc kinh nên đứng nhìn.
Tấn kéo nhẹ Hương sát lại bên chàng, mùi thơm da thịt con gái nồng nàn. Hương nói nho nhỏ:
- Anh coi chừng má còn thức đó.
Tấn liếc nhanh vô nhà, ánh đèn trong phòng ngủ của mẹ chàng hắt qua cửa sổ le lói. Chàng thì thầm:
- Chúng mình ra phía sau am nói chuyện nghe em. Hương cười khúc khích.
- Em sợ ma lắm.
Tuy nói vậy nhưng nàng cũng đã dựa sát vào mình Tấn, bước theo chàng. Tấn cũng cười nho nhó, nói:
- Lúc nãy anh vừa nhìn thấy một con ma bay vù qua đây, trắng toát và có hơi lạnh như băng giá.
Hương ré lên nho nhó, véo mạnh vô lưng Tấn:
- Anh biết em sợ ma rồi còn hù người ta nữa. Tấn cười hì hì, dìu Hương ngồi xuống thảm cỏ, dựa lưng vô vách am. Nơi đây khuất hẳn mặt
sau nhà, dù mẹ chàng có ra ngoài sân cũng không biết chàng và Hương đang ngồi đây. Còn người đi ngoài đường lại càng không nhìn thấy gì vì chỗ
chàng ngồi và con lộ phía sau nhà được ngăn cách bằng một hàng rào hoa
dâm bụt thật rậm rạp.
Tấn nâng mặt Hương lên, nhìn sâu vô mắt nàng dưới ánh trăng vằng vặc. Nét đẹp thôn giã của cô gái vừa tuổi dậy thì làm chàng ngây ngất.
Tấn từ từ cúi xuống, bờ môi ngọtngào của Hương cong lên. ánhtrĂng rọi
trên mặt nàng từ từ bị che đi bởi chiếc bóng của đầu chàng.
Men tình ngọt lịm đầu môi đưa Hương vào thế giới tình ái bất
tận. Nàng dâng hiến tất cả linh hồn và thể xác cho Tấn bấy lâu nay trong cuồng nhiệt của tuổi thanh xuân đầy sức sống. Hương nhưmột cô bé lọ lem trong lòng vị hoàng tử mộng mơ. Nàng rên rỉ, cong cớn, hứng chịu và
thoả mãn với tất cả những gì Tấn cuồng say.
Từ ngày được mẹ cho biết ý định của cha là làm mọi cách xoay cơ
trời cho giòng họ có nhiều con cháu nói dõi tông đường, và nhất là khi
học những bài kinh trong cuốn sách lấy được ở căn nhà hoang hôm nào, Tấn trở nên đam mê xác thịt hơn bao giờ hết. Người chàng gần gủi nhiều nhất phải nói là Hương, vì cô nàng ở ngay trong nhà. Bởi vậy, không có đêm
nào, hoặc những khi mẹ chàng ra khỏi nhà là Hương không sà vô lòng
chàng.
Da thịt săn cứng và trộ nở của người thiếu nữ đương xuân nơi
đồng nội làmTấnmê mệt ngày đêm. Tối nay cũng vậy, khi Hương ngả người
xuống là quần áo nàng đã bật tung ra rồi, Tấn chồm mình lên liền. Nhưng
ngay lúc ấy, Hương nằm dưới thét lên, thân thể lạnhngắtvà run lẩy bẩy,
nàng ú ớ như người bị á khẩu. Tấn hoảng hốt ngồi bật dậy, chàng cũng vừa ngửi thấy mùi tanh tanh và hình như gió đêm đã trở lạnh. Cái lạnh lạ
lùng chưa từng thấy bao giờ. Tấn dáo dác hỏi:
- Cái gì vậy em?
Hương vẫn ú ớ, nàng run rẩy đưa tay chỉ lên trên hàng rào hoa
dâm bụt. Tấn quay lại thực nhanh và nhìn thấy ngay hai cái bóng trắng
đứng vắt vẻo trên bụi cây. Bốn con mắt xanh lè, nhìn chàng thật khủng
khiếp.
Từ trước tới nay Tấn nổi tiếng là người gan dạ, vậy mà đêm nay,
khi nhìn thấy hai bóng trắng này người chàng run lên ngay. Nhất là bắt
gặp những luồng ánh sáng quái dị đã làm cho chàng hoảng hốt cùng cực.
Hai bóng trắng từ từdi động, tiến lại gần Tấn và Hương. Bây giờ chàng đã nhìn rõ thân thể của hai chiếc bóng trắng là hai người con gái lơ lửng
trên không. Chiếc áo choàng trên mình chúng thực mỏng, để lộ rõ những
đường cong rợn người.
Ngoài vườn không một chút gió mà không biết tại sao quần áo
chúng bay phầnphật, có những lúc bám sátvô thân thể làm chàng tưởng
chừng như hai chiếc bóng khoả thân. Có một điều Tấn không thế nào nhìn
rõ mặt hai con ma nữ này vì mắt chúng sáng quá. ánh sáng toé ra cản hết
nhỡn quang của Tấn khi chàng nhìn vô mặt chúng.
Tấn đưa tay che mắt cho đỡ bị chói sáng vì hai con ma nữ kia đã
đến sát bên chàng. Thân thể Tấn cứng đơ, chàng muốn vùng lên chạy trốn
mà không sao nhúc nhích được nữa. Một con ma nữ vòng tay ôm lấy Tấn,
cười lên đắc trí. Da thịt nó lạnh như ăng tuyết làm thân thể chàng tê
cóng. Còn con ma nữ kia ôm ngang Hương kéo mạnh, hất nàng ra khỏi
mìnhchàng. Hương sợ hãi tới cùng cực, nàng cố ôm lấy Tấn như một bám víu cuối cùng của sự sống. Nhưng làm sao nàng có thể cưỡng lại được sức
mạnh ma quái của con ma nữ này. Nàng bị nó hất bắn sang một bên. Tay
Hương vừa tuột ra khỏi thân thể Tấn, nàng vội vã nắm lấy áo chàng, cũng
vì thếchiếc áo sơ mi của chàng bị bật tung. Hàng nút trước ngực đứt bừng bực. Tà áo Tấn theo tay Hương văng ra ngoài.
Cùng lúc ấy, một ánh hào quang xanh biếc một cách lạ lùng từ
ngực Tấn toả ra thật bất ngờ. Hai con ma nữ ré lên, cuộn người lại, xoay tròn như gió lốc bay vụt lên không biến mất.
Hương nhẩy chồm lại ôm cứng lấy Tấn, nàng đã nhìn rõ trên ngực
chàng có xâm một chữ bùa nho nhỏ và ánh hào quang từ đó phát ra. Tấn
cũng chợt nhận ra điều đó. Chàng không ngờ chữbùa này lại cứn mạng mình
đêm nay.
Chữ bùa này chính chàng cũng không biết có từ bao giờ. Chỉ nghe
mẹ chàng nói; một người đồng đạo của ba chàng xâm cho Tấn từ khi còn
nhỏ, lúc ấy chàng mới long chững biết đi. Lúc bình thường, chữ bùa mờ
tịt với nước da, phải để ý lắm mới thấy. Tuy nhiên, những khi nào tâm
thần Tấn căng thẳng, tim đập mạnh, mình mẩy nóng lên thì không hiểu sao
chữ bùa nổi lên thực rõ một mầu đỏ như máu. Mẹ chàng nói; người đồng đạo với ba chàng lấy chất Châu Sa xâm chữ bùa ấy nên nó mới có mầu đỏ như
vậy, nhưng chính bà cũng không hiểu sao lúc nó ẩn, lúc nó hiện như thế.
Tấn nhìn chữ bùa trên ngực mình đăm đăm. Hào quang đã tắt lịm,
nhưng những nét bùa vẫn còn rực rỡ dưới ánh trăng như ánh sáng của chất
lân tinh trong đêm tối. Tấn chợt nhận ra một điều làm chàng mừng rỡ. Chữ bùa này mấy bữa trước chàng có thấy trong cuốn sách mang từ căn nhà
hoang về thì phải. Tấn vùng dậy thực nhanh, lao vô trong am. Hương không hiểu gì, thấy chàng chồm dậy phóng mình đi, nàng hoảng hốt chạy theo
chàng bén gót, la oải oải:
- Anh Tấn, anh Tấn ơi... có chuyện gì nữa đó.
Tấn không nói nâng gì, chàng lấy vội mấy cuốn sách dở ra thực
nhanh. Hương nhìn rõ những nét khẩn trương trên khuôn mặt chàng. Nàng
đứng sau lưng Tấn, vòng tay ôm chặt lấy thân thể cường tráng của ngươi
đàn ông nàng đam mê. Bộ ngực Hương trần trụi nung núc ép cứng sau lưng
mà hình như Tấn không để ý chút nào. Phải nhự mọi lần, Tấn đã quay lại
và đè nàng xuống rồi.
- Không lý cứ để nó như thế mãi được hay sao?
Liên cười sằng sặc:
- Không lâu đâu. Khi nào mày luyện xong thai nhi thành Ma Vương
thì có thể giết đượcnó ngay. Cái thai trong bụng mày cũng là con của nó, khi mày ăn đủ ba mươi sáu cái bào thai trong vòng chín tháng mười ngày
thì con mày có thể giết được thằng Tấn. Hơn nữa, nếu thai nhi giết được
bố nó thì ma tính lại tăng thêm ngàn lần. Lúc đó lo gì hai đứa mình
không cầm quyền, bao trùm ma giới.
Nhung hơi chán nản.
- Cho tới hôm nay tao mới ăn được có ba cái bào thai.
- Phải rồi, chỉ vì tụi mình cứ lo ba cái vụ tào lao. Mày nghĩ
xem tao tìm khắp thiên hạ mà không thấy bố thằng Tấn đâu nên cũng nản.
Hôm nay dịp may ngàn đời, nó chui ra khỏi "Y Sư kể như tới số rồi.
Chúng mình còn chờ gì mà không hành động mau lên, trời sáng tới nơi rồi.
Nói xong Liên không đề bạn trả lời, nàng bay tới nhà Tấn ngay.
Nhung cũng theo bén gót. Trong cơn mưa tầm tã, Liên nắm tay Nhung nói:
- Phải coi chừng sét đánh nghe, nếu không lanh mắt đi trong trời mưa thế này là dễ bỏ mạng lắm đó.
- Bây giờ sấm sét cũng thưa rồi, tao hy vọng tụi mình ra tay thực nhanh là xong chuyện.
Nhung vừa nói xong, cả hai cũng đã đáp xuống nóc am sau nhà Tấn
rồi. Hồn cha Tấn đang nằm trước bàn thờ, ông có ngờ đâu thảm họa đã tới
nên không để ý đề phòng. Ông đã rời căn nhà trong xóm lao động theo
chiếc "Y sư về đây ở thật thoải mái, hàng ngày có vợ, con cúng quải nên cũng ấmno. ở đây, ônglại có thể bảo vệ Tấn và giúp chàng gần gủi với
các bạn gái, mong chàng có nhiều con cái. Hương cũng đã có bầu, Tú Trinh cũng mang thai, và Nhung cũng đã có bầu, tiếc rằng nàng lại bị đẩy vô
ma giới. Nhưng điều ông không ngờ là người con dâu hụt ấy đang giơ
chưởng lên đập xuống đầu ông.
Cha Tấn thét lên một tiếng kinh động như sấm nổ tung trời Mọi
người trong vùng tưởng như sét đánh ngay nóc nhà mình. Nếu hôm nay ông
theo Tấn ẩn vô chiếc "Y sư" thì có đâu nên nông nỗi này. Cũng chỉ vì ông ỷ y là tuần này tối nào cũng mưa nên không sợ ma quỉ tới hại mình được. Có ngờ đâu Liên và Nhung liều mình mạo hiểm đi trong trời giông tố mà
hại ông. Hồn ông tách khỏi lớp bùa mà ông đã hy sinh mười năm thọ để
luyện thành, bay về địa phủ tức thời.
Nhung và Liên giết ba Tấn xong, nhẩy ngay vô nhà trên núp dưới
gầm giường má Tấn. Cả hai đều biết rằng Thiên Lôi sẽ đả ngay chỗ vừa rồi họ đứng giết người nên trốn liền; bởi vậy hai nàng thoát khỏi lưỡi tầm
sét của Thiên Lôi một cách dễ dàng. Má Tấn chưa tới số. Hơn nữa, bà ăn
chay, làm lành cả mấy chục năm nay nên Thiên Lôi không dám đả bừa bãi.
Liên và Nhung nằm dưới gầm giường bà cụ khoái trí. Cả hai mặt
mày hớn hở vì giết được một địch thủ lợi hại, không đội trời chung. Liên ôm lấy Nhung thì thầm:
- Trả được thù này, tao phải cám ơn mày không biết làm sao mà
nói. Nếu còn để lão già đó lảng vảng trên dương thế này cũng có ngày tao phải tan xác với lão.
Nhung luồn tay vô ngực căng tròn của bạn, cười dả lả:
- Mày khỏi phải cám ơn tao, vì nếu tao không phụ với mày giết
lão thì chính tao cũng đừng hòng sờ vô thằng Tấn được chứ đừng nói tới
ăn thịt được mấy cái thai nhi cháu nội hắn đâu.
- Thôi, bây giờ kể như yên. Chúng mình lo đi kiếm thai nhi ăn
cho nhanh. Chỉ trong vài tháng nữa con mày ra đời, ăn không đủ số thai
nhi thì không còn dịp nào ngóc đầu lên nổi ở cái thế giới vô minh này
nữa đâu.
- Ừ, lúc ấy con tao thành Ma Vương, hai đứa mình thành mẫu hậu phải không mày.
Liên cười khúch khích, kéo đầu Nhung lại, hôn lên môi người bạn
thân thiết của mình. Trong khi Nhung há to miệng, ngậm lấy đầu lưỡi của
Liên vừa le ra, lấp ló trên môi nàng. Hai thân hình xoắn lấy nhau vặn
vẹo trong niềm hoan lạc tột cùng của ma giới. Ngoài trời mưa càng nặng
hột. Gió cũng ngừng thổi và sấm chớp bớt đi nhiều.
° ° °
Mẹ Tấn đã thức dậy ngay khi nghe tiếng nổ inh tai
ngay sát nóc nhà. Bà kéo chiếc mền sát hơn nữa, cuộn tròn vô mình. Từ
nãy tới giờ, bà nghe hình như có tiếng ai nói chuyện thì thào đâu đây.
Lúc đầu bà chỉ tưởng là tiếng mưa rơi, nhưng càng lắng nghe, càng rõ là
tiếng người. Hìnhnhưtiếng hai người con gái đang đùa rỡn với nhau. Giọng nói nghe quen quen nhưng thực dâm dật. Bà lấy làm lạ không hiểu sao
trong đêm mưa rơi nhưthế này, con gái nhà ai ở đâu lại rủng mỡ như vậy
giữa đêm khuya. Rồi những hình ảnh ma quái hiện lên trong đầu bà rờn
rợn. Từ nhỏ tới giờ, bà có tiếng là người gan dạ, không biết sợ hãi là
gì. Ngay cả chồng khi xưa luyện bùa ngải, yêu ma mà bà cũng coi là
thường. Vậy mà đêm nay tự nhiên bà thấy rờn rợn và thực lạnh. Hình nhưcó một cái gì không ổn. Vừa rồi sấm nổ vang trời như sét đánh ngay trong
phòng. Giờ đây lại có tiếng rù rì, đú đởn thật dâm dật này nữa. Chuyện
gì đang xẩy ra đây. Thằng Tấn và cả con Hương đã đi Châu Đốc từ hồi
chiều, không biết giờ này chúng tới nơi chưa.
Phải như có chúng ở nhà, thế nào bà cũng sai chúng đi coi xem có chuyện gì.
Cứ chập chờn mãi cho tới gần sáng bà vẫn không ngủ được chút
nào. Cho tới một lúc, bà đã định rõ tiếng rù rì là ngay ở dưới gần
giường bà đang nằm chứ không đâu xa.
Bà tốc mền ngồi dậy, chui ra khỏi mùng, lẩm bẩm:
- Quái lạ, không lý trong nhà này lại có ma hay sao.
Bà vừa thò chân xuống đất đã thấy một cánh tay trắng nõn, từ
trong gầm giường thò ra nắm lấy chân bà. Mẹ Tấn thét lên, cố rụt chân
lại nhưng chân bà bị bàn tay nắm chặt như một chiếc kìm sắt, nó từ từ
lôi bà xuống gầm giường.
Bà chưa kịp nhìn thấy con ma nào thì tim đã ngừng đập. Mạch máu
trong não bộ quá căng thẳng đứt na, đưa bà về bên kia thế giới.....
° ° °
Buổi cùng rồi xe cũng tới Châu Đốc. Đào đã dúi vào
tay chàng miếng giấy địa cM người bạn và hẹn chờ chàng ở đó Không hiểu
sao Tấn đút cái địa chỉ đó vô túi mà lòng hồi hộp không cùng. ở người
đàn bà này Tấn cảm thấy có một cái gì hấp dẫn khác lạ. Bởi vậy, khi tới
nhà cha mẹ Hương, trong lòng Tấn nôn nóng lạ lùng, chàng nói cho xong
mọi câu chuyện. Hỏi ngay nhà thầy Hai Cơ ở đâu, tới đó liền vì chàng
biết là ông ta không có ở đó. Điều chàng làm là muốn lấy cái cớ tới nhà
thầy Bẩy Ly với Đào thôi. Lẽ dĩ nhiên là Tấn đi một mình. Hương cũng
không muốn đi cho lắm, vì nàng cũng chẳng thích gì đám thầy bà ở dưới
này. Hơn nữa, đã lâu không về thăm nhà, gặp cha mẹ và đám em út nàng bịn rịn không muốn đi đâu nữa.
Tấn như con chim sổ lồng, chính gia đình thầy Hai Cơ cũng nói
muốn gặp ổng chỉ có cách tới ớm thầy Bẩy Ly may ra gặp được, vì ông ta
không ở chỗ nào nhất định cả.
Sáng sớmhôm sau, chàng đã tìmtới nhà người bạn Đào, và gặp ngay
Đào đang ở đó. Nàng cũng có vẻ trông ngóng chàng lắm. Hai người dắt nhau ra chợ ăn sáng. Đào tươi cười, hỏi Tấn:
- Sao, cô em nuôi của anh không đòi đi theo hay sao?
Tấn cười hì hì, chàng biết Đào đã đoán được sự liên hệ giữa chàng và Hương. Chàng trả lời:
- Ngu sao mà nhập hai bà làm một.
Đào cười dả lả, nàng tìm được cái ngang tàng thực đáng yêu của người thanh niên hào phóng này.
- Anh không sợ cô ta ghen sao?
- Nhiều khi người ta ớm được những cảm giác mới lạ và thích thú trong cái sợ hãi của cuộc đời phải không em.
Đào đập nhẹ vô lưng Tấn, cười khúc khích.
- Anh đang nói cái gì đó?
Tấn nháy Đào một cái thực tình, chàng thấy lòng lâng lâng như khi biết yêu ở tuổi học trò. Cả hai người đi thực sát vô nhau.
° ° °
Trời vừa hừng sáng mà chợ đã đông nghẹt người. Nhiều
con mắt tò mò nhìn theo Tấn và Đào, chắc chắn những người dân ở đây nhìn thấy ngay hai người không phải là dân địa phương. Hôm nay Đào mặc một
chiếc quần Jeanbó chặt, hai bắp đùi nàngcăngra sátvô làn vải. Những
đường cong phồng lên, hằn rõ nét táo bạo khác thường. Phía trên, chiếc
áo thung mầu trắng ngà, có gắn hình một con cá sấu nho nhỏ phía trước
ngực; như đang quẫy đuôi trên đỉnh những đường cong ngút ngàn lồ lộ.
- Đào em tính bao giờ mình tới nhà thầy Bẩy Ly?
Thay vì trả lời câu hỏi của Tấn, Đào lại hỏi:
- Anh có gì gấp không?
Tấn lắc đầu. .
- Không, anh chỉ hỏi vậy thôi.
Đào mỉm cười có vẻ hứng trí, nàng ngước mặt nhìn lên căn lầu có
treo chiếc bảng khách sạn mầu đỏ chói. Tấn hiểu ý cười hì hì bóp nhẹ tay nàng, nói:
- Sự thực thì anh đi Châu Đốc để thu tiền vụ lúa năm nay. Công
việc đã xong hết rồi. Bây giờ đi kiếm thầy Hai Cơ lo vụ của anh cũng
chẳng có gì gấp gáp. ở lại đây năm ba bữa, nửa tháng cũng không sao.
Nghe Tấn nói, tựnhiên nhưcó một luồng điện chạy dài theo sống
lưng Đào. Ngay từ trên xe đò, nàng đã có linh cảm anh chàng này phải là
một công tử con nhà giầu chứ không giống một đệ tử đi cầu sư học đạo.
Nhất là cô gái trẻ đẹp non choẹt kia bám cứng chàng ta như vậy không thể nào là một tình yêu kiểu hai quả tim vàng trong túp lều tranh được. Hơn thế nữa, cái lối tán gái táo bạo thần tốc như tối qua trên xe đò chỉ có thể có được ở những tay bản lãnh lăn lộn trong làng chơi thiện nghệ mà
thôi. Tự nhiên trong đầu Đào nảy ra những ý nghĩ thật táo bạo. Nàng thấy mình dùng trái "Ô mai Bắc Việt" sau cùng quả thực là đúng chỗ. Nàng mỉm cười nói nửa đùa nửa thực. Anh dám ở lại đây với em hết con trăng này
không?
Tấn cười ha hả.
- Chỉ một con trăng thôi hay sao?
Vẫn giọng nửa đùa nửa thiệt, Đào ướm lời:
- Anh tưởng mình bền bỉ được như vậy hay sao. Phải biết em là đệ tử thầy Bẩy Ly đó nhe.
- Nếu vậy em có biết phải gọi anh bằng gì không?
Đào mỉm cười hỏi:
- Bằng gì đây?
Sư thúc .
- Tại sao?
Anh là đệ tử của thầy Hai Cơ, mà thầy Hai Cơ lại là sư phụ của thầy em. Như vậy em không gọi anh là sư thúc còn là gì nữa.
Đào nhìn Tấn tinh nghịch, hỏi:
- Anh có biết thầy em là ai khôngl
Tấn hơi ngơ ngác, chàng hiểu là câu trả lời không đơn giản như chàng đang có trong đầu nên không trả lời ngay.
Trong khi Đào nghĩ tới những lần tớinhà thầy Bẩy Ly luyện phép và sự liên hệ giữa nàng và ông thầy già hảo ngọt và dâm dật này.
Nhưng lúc ấy cũng vừa tới cửa khách sạn nên cả hai không ai bảo
ai mà đã tự động dắt nhau vô khách sạn và tạm quên câu chuyện đang nói.
Đào ghi tên và lấy chìa khoá phòng thực tự nhiên. Tấn chỉ lẽo đẽo đi bên cạnh nàng, ngoan ngoãn như một cậu học trò theo cô giáo. Lên lầu, mở
cửa vô phòng, Đào cười cười, nói:
- Anh chưa trả lời câu hỏi của em phải không?
Tấn cười hì hì.
- Trả lời thế nào?
Vừa nói chàng vừa ôm lấy Đào, kéo nàng ngả xuống giường. Đào
không ngờ Tấn lại hấp tấp nhưvậy. Nàngchưa kịp phản ứng thì miệng đã bị
Tấn hôn cứng rồi. Nàng ưỡn người lên, hứng trọn những ái ân cuồng nhiệt
ấy. Người Tấn đã nóng bỏng tựbao giờ. Thân thể cứng như thép nguội ép
chặtvô mình nàng. Chiếc áo thung mỏng manh của Đào rớt xuống đất thực
nhanh, nàng lại không mặc áo lót nên bộ ngực trần trụi của nàng phô bầy
trọn vẹn trước mắt Tấn. Bàn tay tham lam của chàng rà lên vội vàng...
° ° °
Tới giữa trưa, Tấn và Đào mới mướn xe tới nhà thầy Bẩy Ly. Vừa tới nơi, Đào đã reo lên:
-A, hay quá, có Sư Ông trong nhà nữa kìa. Số anh hên thực chỉ
lần đầu tiên đến đây là đã có duyên với Sư Ông rồi. Chẳng bù với em, mấy năm nay mới được diện kiến Sư Ông lần thứ nhì đó.
Tấn và Đào vừa bước lên thềm nhà thì cả thầy Bẩy Ly và thầy Hai
Cơ cùng bước ra cửa. Nét mặt thầy Bẩy Ly hớn hở bao nhiêu thì khuôn mặt
thầy Hai Cơ lại trầm ngâm đau khổ bấy nhiêu. Ông nhìn Tấn đăm đăm, cố
moi óc ra xem có gặp chàng thanh niên này ở đâu không. Nhưng không
thếnào ông nhớ được một chút gì về người thanh niên đang đứng trước mặt
mình. Ông tự nghĩ, không lẽ ông đã bấm quẻ sai trật rồi hay sao. Tối qua đang thiền định trên hang động, nơi mà chỉ có ông và người sư đệ duy
nhất của ông biết, và cùng tu luyện với nhau ở đây một thời gian dài.
Ông bỗng nghe một tiếng thét xé trời, chiếc bình cắm bông năm xưa duy
nhất của sư đệ ông để lại tự nhiên lăn xuống đất bể tan. Ông biết ngay
là có chuyện, bấm độn thấy gặp quẻ xấu kinh hồn. Ông hốt hoảng đội mưa
tìm đến nhà người đồ đệ thường là nơi truyền tin tức từ các nơi về vùng
này. Thầy Bẩy Ly bất ngờ thấy sư phụ đêm hôm đội mưa tới thì hết hồn,
ông vội vàng sai vợ con nấu nước thơm cho sư phụ tắm.
Ông đích thân pha một bình trà thực đậm, lấy mấy cái kẹo đậu
phọng để ngay ngắn lên đa mời thầy Hai Cơ dùng: Cho tới giờ phút đó ông
cũng không dám lên tiếng hỏi chuyện gì khẩn cấp như vậy và sưphụ ông
cũng chẳng hé răng nói một lời nào nghiêm trọng cả.
Thầy Bẩy Ly sợ nhất những chuyện tà dâm của mình tới tai sư phụ. Điều này mà lọt ra ngoài, ông chỉ còn nước treo cổ đền tội. Những phép
thần thông ông học được trong môn phái đều có những cái ngược cái xuôi
của nó. Thí dự như muốn giải tlừ một con bệnh mắc ếm hốt hồn, mê hoặc về tình ái thì trước hết phải học cách ếm ấy đã, rồi mới học cách giải
trừ, như vậy mới linh nghiệm được.
Điều chính yếu là học cách giải thì quả thực ông rất ít có dịp
dùng tới, nhưng cách ếm thì ông lại thuộc nằm lòng và thí phát thật bừa
bãi. Cái vụ này đã làm ông giầu có và thoả mãn lòng ham muốn xác thịt
của ông từ bao nhiêu năm nay. Đó là lý do có tật thì giật mình, khỉ ông
thấy sư phụ xuất hiện đột ngột.
Lúc Đào giới thiệu Tấn là con độc nhất của một địa chủ giầu có ở Châu Đốc, hiện nay gia đình ở cả Sài gòn thì thầy Bẩy Ly mừng rỡ ra
mặt. Ông nghĩ ngay tới những viên "Ô mai Bắc Việt" Đào thường dùng nên
nhìn Tấn hớn hở. Nhưng bấtngờ thầy Hai Cơ lại khóc rống lên, ông ôm chầm lấy Tấn, nước mắt chẩy dài trên khuôn mặt nhăn nheo hốc hác, than lớn:
- Hỏng rồi... hỏng rồi. Con tới đây tìm sư bác phải không?
Tấn ngạc nhiên, Đào ngơ ngác, thầy Bẩy Ly xanh mặt.
Không ai hiểu chuyện gì đã xẩy ra.