Luyện Bùa Ma

Chương 6 :

Ngày đăng: 01:34 22/04/20


Niềm vui chưa trọn đượcbao lâu, cả Nhung và Liên đều

lo lắng thấy rõ. Đã tưởng rằng giết được cha Tấn là yên thân. Ai ngờ Tấn lại kéo được hai lão đạo sĩ từ Thất Sơn lên, ở ngay trong nhà chàng, để tìm cách đối phó với bọn nàng.



Giá hôm đó mà mẹ Tấn không chết thì chưa chắc cái lão đạo già

nua kia đã đoán ra là có bàn tay của tụi nàng dính vô. Bởi vì giết cha

Tấn trong một thế giới vô hình thì những kẻ phàm phu tục tử nhưhai lão

đạo sĩkia làm gì biết được Nhưng còn mẹ Tấn là người phàm xác thịt. Có

thể qua mặt được các viên chức chánh quyền tới khám nghiệm tử thi, vì họ không biết gì về ma giới. Nhưng không thế nào qua mặt được đám đạo sĩ ở Thất Sơn này. Đám này chỉ nhìn qua tử thi là đã thấy đầy yêu khí, làm

sao mà qua mặt họ được!



Mặt trời đã lên thực cao, Nhung kéo mền chùm kín đầu, vòng tay ôm lấy thân thể trần truồng của Liên, thì thầm:



- Mày nghĩ xem, tụi nó có thể tìm được chúng mình không?



Liên chấn an bạn:



- Mày đừng sợ, bây giờ thì chắc chắn không thế nào chúng biết tung tích tụi mình đâu. - Tại sao?



- Bởi vì tinh thần chúng chưa tập trung được sau cái chết bất

ngờ của cha mẹ Tấn. Hơn thế nữa, việc tang ma còn chưa xong hẳn, chúng

chưa có thì giờ truy tầm tụi mình được.



- Mày nói như vậy có nghĩa là khi xong đám ma là chúng mình lâm nguy hay sao?



- Mày không thấy chúng chôn bà già đó xong rồi hay sao. Tụi mình vẫn có sao đâu.



Nhung có vẻ không hiểu, hỏi:



- Mày vừa nói xong đám ma là chúng có thì giờ tính tới tụi mình. Tại sao bây giờ lại bảo chôn xong rồi cũng chưa sao.



Liên cười hì hì, cắn nhẹ vô má bạn.



- Sao mày hỏi cắc cớ quá không biết. Tao nói là tụi nó chôn bà

già đó rồi, nhưng còn phải lo mở cửa mả, lo cúng quảy một trăm ngày.

Xong lúc đó mđi rảnh rang tinh thần được mà tính tới tụi mình. Bây giờ

chúng lo thân chưa xong, còn hơi sức đâu mà đi gây chuyện nữa. Thôi, ngủ đi, tối nay còn làm việc.



Nghe Liên nói, Nhung cũng hơi an tâm, thì thầm:



- Như vậy ít nhất trăm ngày sau, tao cũng ăn được vài chục bộ óc bào thai rồi.



Liên cười khúc khích, xoa nhè nhẹ trên làn da nõn nà của bạn.

Thân thể Nhung trắng ngần và chắc nịch. Nhất là cái bào thai đã u lên

cũng khá bộn. Da dẻ Nhung càng ngày càng căng cứng. Hông và đùi đã nở

to. Nàng không thếnào ngờ lại tạo ra được một người bạn đồng hành tâm

đầu ý hiệp như thế này. Tối tối, hai đứa đi tìm bào thai ăn. Ngày về

trần truồng ôm nhau ngủ, hưởng thụ ái ân tuyệt đỉnh trong ma giới.



Liên cắn nhè nhẹ lên ngực Nhung, chiếc núm căng lên và phồng ra

thực lớn. Lúc trước ngực Nhung cũng chỉ bằng cỡ ngực nàng, mới mang thai có mấy tháng mà ngực Nhung đã đổi khác thấy rõ. Bây giờ phải lớn gần

gấp hai ngực nàng. Nhất là chiếc núm nở to kinh hồn, những cuồng thâm

chạy vòng quanh trên đỉnh cao hằn lên hấp dẫn tuyệt vời.



Cứ mỗi lần tụi nàng tìm được một bào thai, Nhung nuốt trọn bộ óc thai nhi là thân thể nàng thế nào cũng có sự thay đổi liền ngày hôm

sau.



Những cuộc chơi ngày hôm đó lại tăng thêm phần hứng khởi Hai đứa dính lấy nhau, cọ sát, nhào nặn, cắn, cào, bóp, xoa, cười, rỡn... Không thếnào nói nổi hết những cảm xúc lúc làm tình ấy. Bây giờ nghe Nhung

nói có vê tự tin, Liên cũng vui vui. áp sát mặt vô ngực nàng thì thầm:



- Lo là lo thế, nhưng mày phải biết tài sức đám đạo sĩ già kia

cũng có giới hạn. Bất quá chúng tu được vài chục năm. Có được vài món

bửu bối, làm sao chúng tìm ra chúng mình. Trừ khi tao với mày tới phá

chúng nó, tự mình đem thân tới thì không kể.



Nhung xoay mình, gác một chân lên mình bạn. Hai tay ôm ghì lấy đầu Liên ép thật chặt vô ngực mình, thì thầm:



- Tụi mình ngu gì đem thân tới nộp mạng chứ.



Liên hít một hơi thực mạnh trên ngực Nhung, nói:



- Lẽ dĩ nhiên rồi, nhưng khi nào chúng mình luyện xong thai nhi, con mày ra đời rồi, bộ tụi mình để yên cho chúng nó sống được hay sao?



Nhung cười sung sướng:



- Tao sẽ bắt thằng Tấn về đây, quì dưới chân tao cho bỏ những ngày nó coi thường mình.



Liên cười hinh hích:



- Còn đám đạo sĩ già kia, tao sẽ treo ngược chúng lên để chúng chống mắt lên xem tụi mình ân ái.



Bỗng Nhung kéo nhẹ Liên ra, nâng mặt nàng lên, nhìn thẳng vô mắt Liên hỏi:



- À, mày có để ý con nhỏ mập đi theo tụi nó lên đây không?



- Mày nói con Đào phải không?



- Ừ, nhỏ đó.



- Tao cũng thắc mắc con nhỏ đó nên theo dõi nó mấy bữa nay. Cô

nàng này ghê gớm lắm chứ không phải tay vừa đâu, không chừng ma ưnh nó

còn lớn hơn tụi mình nữa.



Mày tinh ý thực, tao cũng không ngờ nó ngủ với cả lão đạo Bẩy Ly và chài luôn thằng Tấn nữa.



- Chưa hết đâu, cô nàng còn có một thằng chồng hờ nữa đó.



- Sao mày biết?



- Bữa hôm chiếu thiên lý nhãn theo dõi tụi nó, tao vô tình lại nghe được nó nói chuyện với lão Bẩy Ly nên mới biết.



- Ủa, ban ngày mày cũng dùng thiên lý nhãn được sao?



- Không phẵi, ma giới tụi mình làm sao có thể hoạt động ban ngày được. Thời gian này mặt trời lên rồi, dương khí tràn lan, tụi mình lo

trốn không xong, làm sao lú đầu ra được cơ chứ. Số là tối hôm ấy, cô

nàng than hết thuốc tình ái hốt hồn, vì đã sài viên "ô mai Bắc Việt"

cuối cùng cho thằng Tấn rồi, nên cần gấp thuốc hốt hồn cho thằng chồng

hờ nó sắp đi biển về, nên tao mới biết.



- À, thì ra thế. Tao lại cứ tưởng mày biến hình được ban ngày chứ.



Liên cười khúc khích, nói:



- Tao mà biến hình được ban ngày thì thiên hạ này trong tay tao

rồi. Dám lên đại náo thiên cung như lão khỉ già Tôn Ngộ Không năm xưa

lắm.



Nhung kéo Liên lên, nầm ngang với nàng, nói:



- Mày có nghĩ ngày nào đó, tụi mình kéo con Đào nhập bọn được

không? Con nhỏ này đã có ma tính nhưthế, coi bộ chúng mình có thể dùng

nó được nhiều việc lắm đó.



Liên mừng rỡ, hí hửng nói:



- Ờ, mày có ý kiến hay đó. Thế nào cũng phải lôi nó về phe chúng ưùnh mới được. Để nó nằm đó uổng lắm, dễ gì kiếm được người như nó. Làm liền đi...



Nhung ngắt lời bạn:



- Không được, không được.



- Tại sao vậy. Không phải mày cũng muốn như thế sao?



- Đúng rồi, tao cũng muốn như thế chứ sao không. Nhưng mà bây

giờ không được, vì tao muốn nó có bầu đã, lúc ấy chúng mình mới kéo nó

về với ma giới có lợi nhiều hơn. Chứ khi đã nhập ma giới rồi, làm sao

gần gủi đàn ông được nữa mà mang thai đây.



Liên reo lên.



- Hay quá, mày thực là cao kiến. Nhưvậy là chết đám đạo sĩ thối kia rồi.



- Bây giờ nó ngủ với cả ba đứa. Thằng chồng hờ nó, lão Bẩy Ly và thằng Tấn nữa, không trước thì sau cũng phải cố bầu thôi. Lúc ấy chúng

mình ra tay ngay. Nhưng mà tao muốn để nó nằm vùng trong hàng ngữ mấy

thằng khốn đó mới dễ tiêu diệt tụi này.



- Ê, coi chừng nguy hiểm nghe mày:



- Tại sao?



- Vì khi đã nhập ma giới rồi, nó cũng như chúng mình thôi; mấy

lão đạo sĩ đó nhìn một cái là thấy ngay, chạy đi đâu cho khỏi chứ.



- Ai mà hành động ngu như vậy. Tao tính, chúng mình lừa nó làm

nằm vùng trước, rồi khi nào lộ chuyện mới lôi nó vô ma giới sau. Như thế lo gì nó không tiếp tay cho chúng mình được.



- A, hay quá, hay quá, dùng tay nó mà giết mấy lão đạo sĩ này có khó gì đâu. Chứ tao với mày mà ló đầu ra là lãnh thẹo ngay.



- Đúng rồi, ý tao như vậy đó. Thôi, chúng mình ngủ đi; tối nay còn có sức dậy mà đi kiếm thai nhi chứ.



- ừ, ngủ nhé mày. Tao cũng mệt rồi, nói chuyện ban ngày mất sức nhiều quá.



Trong căn phòng đóng cửa kín mít, tối om om, hai thân thể trần

truồng ôm lấy nhau, xoắn lại như loài bò sát mà ngủ, thời gian chầm chậm trôi đi.....



° ° °



Ma chay đã hơn một tuần lễ nay rồi; bây giờ Tấn mới

thấy sự thấm thía của kẻ mồ côi cha mẹ. Chàng không ngờ cuộc đời mình

lại bất hạnh như vậy. Theo lời mẹ nàng thì cha chàng đã hy sinh tuổi

thọ, cố công tu luyện, chỉ mong sao cho chàng đông con nhiều cháu. Ai

ngờ tới giờ phút này, chưa có mụn con nào mà cả cha lẫn mẹ đều qui tiên

vĩnh viễn.



Chàng không thế nào ngờ được, vừa bước chân ra khỏi nhà mà không hiểu tụi yêu quái nào tới hại cả gia đình chàng. Suy nghĩ mãi cho tới

khi Hương nhắc chàng vụ hai con ma nữ bữa trước, Tấn mới sực nhớ ra;

không phải chúng nó thì còn ai vào đây. Vừa lúc ấy, thầy Hai Cơ bước ra

vườn ngồi bên cạnh Tấn dưới gốc cây si, bên cạnh chiếc am đổ nát tan

tành vì sét đánh. Ông trầm ngâm nói:



- Vừa rồi con Hương nó cũng đã kể cho thầy nghe tường tận về vụ

hai con ma nữ tấn công tụi con. Ngay từ khi con nói qua loa về tụi này ở Thất Sợn, thầy bấm quẻ



cũng biết ngay là tụi nó trở lại hại cả cha lẫn mẹ con rồi. Tuy

nhiên, thầy chưa dám nói ra vì sợ con rầu rĩ quá mà hao mòn thân thể.

Hôm nay thấy con cũng đã khoẻ nhiều rồi, nên ra đây tính với con vài

chuyện.



Tấn chăm chỉ nghe thầy Hai Cơ nói. Chàng thấy máu trong người sôi lên, oán thù chất ngất. Tấn nghiến răng lại nói:



- Thưa thầy, nếu con không bằm xác mấy con quỉ cái này ra để trả thù cho cha mẹ, chắc con chết cũng không nhắm nắt được đâu.



Thầy Hai Cơ trầm ngâm, nói:



- Muốn giết tụi nó không phải là dễ đâu con à.



Tấn ngơ ngác hỏi:



- Thầy mà cũng không có cách gì nữa hay sao?



Thầy Hai Cơ lắc đầu, trả lời.



- Không phải thế, nhưng có nhiều việc phải làm mới có thể trừ

được tụi này. Chúng không phải là loại tà ma do thầy bùa thầy ngãi gì

nuôi, mà là một loại ma do trời đất tạo thành, giống này khôn lanh quỉ

quyệt và lợi hại khôn cùng.



Tấn mau mấn hỏi:



- Thưa thầy chúng ta phải làm gì bây giờ?



- Trước hết, phải có chỗ thờ phượng đã. Cái am của ba con bị sét đánh nát tan thế này rồi còn làm ăn gì được nữa. Hang động của thầy

cũng như chỗ tu luyện của Bẩy Ly thì quá xa, không thể nào đi đi về về

như vậy được. Bởi vậy việc đầu tiên là phải cất lại cái am này.



Tấn nói ngay.



- Tưởng chuyện gì, chuyện này con cho làm ngay hôm nay và chỉ chừng tuần lễ là xong ngay.



Thầy Hai Cơ lắc đầu nguầy nguậy.


miệng láng lưỡng và chơn bóng của nó. Bỗng thầy Bẩy Ly nói nhưrên rỉ:



- Ôm lấy nó đi. Ôm lấy nó đi.



Cực chẳng đã, Hương phải vòng tay ôm lấy con Hắc Xà. Thầy Bẩy Ly không ngờ trò chơi mình nghĩra lại khoái trá tới thế. Trong đời, thầy

chưa bao giờ được coi một màn thoát y vũ rùng rợn và hấp dẫn như hoạt

cảnh trước mắt. Nét mặt sợ hãi cùng cực cúa Hương làm thân thể thầy cứng lên tới tột cùng. Bây giờ thầy Bẩy Ly mới khám phá la là ở tuổi thầy,

chỉ nên hưởngthụ lạc thú này bằngnhãn quang, chứ không nên nhập cuộc,

vừa mệt mỏi, vừa tổn sức mà lại không sung sướng bao nhiêu.



Bất giác mặt thầy đờ đẫn vì trước mắt, con Hắc Xà sau khi ăn hết nửa củ ngải còn lại trên môi Hương, nó quay đầu le lưỡi liếm những vết

nhựa Ngải Đen nàng thoa trên ngực lúc đầu Điều này làm Hương sợ hãi hơn

bao giờ hết, vì chiếc lưỡi nhám nhúa của con Hắc Xà quét trên vùng da

ngực nàng. Hương không còn kêu tên con Hắc Xà được nữa, miệng nàng há

hốc, mất trợn ngược trắng dã và toàn thân run lẩy bẩy. Con Hắc Xà vẫn

liếm đều đều cho tới lúc không còn một chút nhựa đen nào dính trên ngực

Hương nó mới dừng lại, ngóc đầu nhìn nhàng với ánh mắt thật ngây dại.



Bây giờ Hương mới thấy yên lòng một chút, nàng nhìn thẳng vào mắt con Hắc Xà, run run nói:



- Mày ăn xong rồi sao không đi đi.



Con vật tinh khôn hình như nghe được tiếng người, nó từ từ chùn

mình lại, bò về chiếc rương. Vừa lúc ấy, có một con chim sẻ bay tới đậu

ngay thành cửa sổ, Thầy Bẩy Ly bảo Hương:



- Không ngờ chỉ có một lần đầu mà con Hắc Xà đã hiểu và quen

được giọng nói của con rồi. Vậy con thử bảo nó bắt con chim se sẽ đậu

trên cửa sổ kia xem sao.



Hương nghe lời thầy Bẩy Ly, chỉ con chim nói:



- Phải đó, Hắc Xà ơi, mày bắt con chim se sẽ đang đậu trên thành cửa sổ cho tao đi.



Tuy nói vậy, nhưng trong lòng Hương không tin con Hắc Xà lại có

thể hiểu nàng, và dù cho nó có hiểu cũng khó có thể bắt được con chim

nhỏ bé kia đang đậu tuốt trên thành cửa sổ cao vời vợi. Nhưng nàng không ngờ. Con Hắc Xà đang bò về chiếc rương, nghe nàng nói quay đầu lại

ngay, cũng vừa lúc con chim se sẻ nghe tiếng động cất cánh bay lên,

nhưng đã chậm một giây, vì từ mắt con Hắc Xà loé lên một ánh hào quang

chiếu thẳng vào con chim bất hạnh đó, nó nhào xuống ngay nhưbị trúng

tên. Thân thể co rúm lại và tắc thở lập tức.



Không những Hương kinh ngạc mà cả thầy Bẩy Ly cũng ngẩn ngơ. Bởi vì thầy không thếnào lại có thể tin được con Hắc Xà nghe lời Hương một

cách mau lẹ như vậy. Hồi luyện hai con Hắc Xà ở nhà, thầy đã phải tốn

tới gần một năm mới làm nó quen hơi và sai khiến được nó. Vậy mà bây

giờ, chỉ có mấy chục phút, Hương đã làm cho nó nghe lời nàng rồi. Nhưng

chính thầy Bẩy Ly không biết, trò chơi tai ác của thầy đã giúp Hương làm cho con Hắc Xà quen hơi với nàng bằng cả mấy năm thầy nuôi chúng nó.



Chỉ cần một lần ăn ngải trên thân thể nàng cũng đủ cho con Hắc

Xà quen hơi Hương rồi. Há chi thầy Bẩy Ly còn bầy đặt cho nó bò trên

mình nàng, nhất là liếm nhựa Ngãi Thâm trên ngực Hương, có khác gì nàng

cho nó bú sửa đâu. Trong cái bất hạnh cũng có cái may mắn. Như vậy,

trong tình trạng này, Hương đã đương nhiên có thể làm chú con Hắc Xà này được rồi. Nàng nhìn con chim se sẻ chết mà sướng muốn điên lên. Hương

quên cả sợ hãi, chạy ào tới ôm con Hắc Xà vô lòng. Tự nhiên nó cũng ép

sát đầu vô ngực nàng như một đứa trẻ được mẹ âu yếm. Hai mắt nó lim dim

trông thật hiền từ và ngây dại.



Hương vuốt chiếc đầu láng lưỡng, đen bóng, lấp lánh hào quang

của con Hắc Xà. Nàng nhìn nó với một ánh mất thật triều mến. Có lẽ từ

đây, cuộc đời nàng đã bước qua một khúc quanh thật quan trọng.



Nhưng bước đường này, Hương cũng phải trả bằng một giá khá đắt,

vì lúc ấy, trong đầu thầy Bẩy Ly cũng vừa chợt nẩy ra một sự đổi chác

kinh hồn. Không phải vụ dự định gài nàng ăn cắp kinh sách của Tấn cho

ông, vì vụ đó thế nào trong tương lai ông cũng bắt năng làm. Còn bây

giờ, ông đang nhìn lăm lăm vô cái bụng Hương. ý nghĩ thử luyện một con

Thiên Linh Cái bằng bào thai không phải là con mình xem có thành công

không loé lên trong đầu ông thực mạnh mẽ. Ông ướm lời:



- Con thích con Hắc Xà này lắm phải không?



Hương lật đật nói ngay: .



- Dạ... dạ.., con thích kinh khủng đó thầy ơi.



Thầy Bẩy Ly mỉm cười, nói:



- Nếu vậy thì con phải có cái gì đổi cho thầy lấy nó đây?



Hương lại hiểu lầm ý nghĩ của thầy Bẩy Ly, nàng tưởng ông nhắc tới chuyện tối hôm qua nên nói ngay:



- Thầy muốn lúc nào mà không được chứ, con đã cho thầy hết rồi còn gì nữa đâu mà tiếc.



- Vậy mà có cái con còn tiếc.



Nhất định không có đâu thầy ơi.



- Có chắc không?



- Con nói chắc mà, bây giờ thầy muốn gì mà con lại không chiều thầy được cơ chứ.



- Vậy con thề đi.



Hương vô tình đưa tay lên trời thề ngay:



- Dạ, con xin thề, nếu có tiếc thầy điều gì xin cho trời chu đất diệt đi.



Thầy Bẩy Ly cười ha hả, nói:



- Không cần trời đất trừng phạt con, cứ nói là thầy lấy mạng con mà con không ân hận gì là được.



Hương ôm cứng con Hắc Xà, cười hì hì:



- Được rồi, trời đất còn dám thề, sợ gì thầy hại con chứ. Nhất định con không còn tiếc cái gì nữa đâu.



Thầy Bẩy Ly gật gù, nói:



- Thôi được rồi, con hãy bảo con Hấc Xà đi ngủ đi, chúng mình còn nhiều chuyện phải làm.



Hương vui vê, vỗ nhè nhẹ vô đầu con Hắc Xà, nói:



- Hắc Xà ơi, mày đi ngủ đi, tới tối tao đem đồ ăn cho mày.



Con vật tinh khôn tuột khỏi vông tay Hương ngay, nó bò từ từ vô

chiếc nlơng, khoanh tròn lại, rúc đầu vô trong mình như đi tìm giấc ngủ

thực sự. Thầy Bẩy Ly khoá chiếc rương lại, quay qua ôm lấy Hương, nói:



- Bây giờ tới chuyện chúng mình phải không?



Hương cười thật dâm dật.



- Thầy còn sức không đó, đừng làm cho người ta nóng người lên rồi bỏ chạy nghe.



Thầy Bẩy Ly đưa tay xoa bụng Hương, cười hì hì:



- Lần này không có chạy đâu, thầy muốn cái này này.



Hương vẫn chưa hiểy ý thầy Bẩy Ly muốn gì, nàng mỉm cười nói:



- Thầy là người đầu tiên biết con có bầu đó. Chính anh Tấn cũng

chưa biết chuyện này đâu, con định anh ấy đi Thất Sơn về rồi mới nói.



Nghe Hương nói vậy, thầy Bẩy Ly mừng rỡ.



- Như vậy con khỏi phải nói nữa làm gì cho phiền phức. Nói gần

nói xa, chẳng qua nói thực. Thầy muốn con cho thầy chiếc bào thai này

đặng luyện Thiên Linh Cái. Đó là điều kiện thầy muốn đổi cho con lấy con Hắc Xà đó.



Hương nghe nói rụng rời chân tay, nàng không biết phải khóc hay

cười đây? Đứa con của Tấn trong bụng nàng là nguồn sống duy nhất nối

liền cuộc đời nàng với Tấn. Bây giờ phải moi ra cho thầy Bẩy Ly luyện

Thiên Linh Cái thì còn gì mà nói nữa đây. Hương còn lạ gì cái phép thất

nhân ác đức này, ở Châu Đốc đã có một dạo thiên hạ thi nhau luyện Thiên

Linh Cái. Có kẻ phát điên, có người vô tù.



Nàng không ngờ bây giờ lại tới phiên nàng dính vô cái vòng khổ lụy đó ! nàng run rẩy nói:



- Thầy nhất định phải luyện Thiên Linh Cái hay sao?



Thầy Bẩy Ly nghe Hương hỏi, "Hừ" một tiếng nghe lạnh người. Giọng ông ầm ừ như bực tức lắm:



- Bây giờ con đổi ý rồi phải không, vừa mới thề thốt đó đã quên

rồi hay sao. Con Hắc Xà vừa rồi nghe lời con, bây giờ nó cũng có thể

nhẩy ra bất cứ lúc nào cuốn lấy cổ



con, hoặc chui vô mình con bằng bất cứ chỗ nào mà ta muốn đó con hiểu không?



Nước mắt Hương trào ra, nàng thấy không còn thế nào cứu được đứa con trong bụng nữa rồi. Hương ôm lấy thầy Bẩy Ly thổn thức.



- Thầy ơi, con có dám nuốt lời hứa bao giờ đâu. Chỉ vì thầy nói

bất ngờ quá, làm con xúc động, nên không ngăn được nỗi lòng thôi. Thầy

thử nghĩ, có người mẹ nào lại không thương con chứ. Con đã nói rồi, thầy muốn cái gì con cũng xin dâng chọ thầy kia mà.



Thấy Hương nói xuôi, thầy Bẩy Ly mừng rỡ, an ủi nàng:



- Con thử tính xem, đứa con trong bụng con có lẽ cũng ba bốn

tháng rồi. Vậy mà con chưa cho thằng Tấn hay, nếu bây giờ con mới nói,

liệu nó có tin con không. Hơn thế nữa, cha mẹ nó mới chết mà dám lấy vợ

ngay hay sao. Con sẽ ăn làm sao, nói làm sao với gia đình đây ?



Ngừng một lát, ông nói tiếp:



- Bây giờ thầy có trục cái bào thai ấy ra, luyện Thiên Linh Cái

thì cũng tốt thôi, đỡ phiền phức cho cả con lẫn thằng Tấn. Con và thằng

Tấn còn trẻ, lo gì không có cả chục đứa con chứ đâu phải chỉ có một đứa

này rồi hết đâu. Hương nghe thầy Bẩy Ly nói cũng có lý, nàng thấy an ủi

phần nào. Chậm chạp hỏi:



- Thầy ơi, trục cái bào thai ra có đau không?



Có gì đâu mà đau mới đớn, chỉ uống một thang thuốc là nó chui ra ngay lập tức.



Hương ngây thơ hỏi:



- Bộ thầy có mang sẵn thuốc theo hả?



Thầy Bẩy Ly cười hl hì:



- Làm gì mà có sẵn ba cái thứ đó chứ. Nếu con chịu, chúng mình ra tiệm thuốc bắc hốt mấy hồi.



- Người ta chịu bán cho mìnhba cái thứđó sao hả thầy.



Thầy Bẩy Ly kéo chân Hương gác qua mình, bỏ qua một bên, xoay mình nàng lại ngồi trên đùi, đối diện với ông, mỉm cười nói:



- Ai mà dám bán ba cái thứ đó, bộ họ muốn đóng cửa tiệm vô khám lớn hay sao chứ.



- Vậy làm sao chúng mình mua được hả thầy?



- Ôi có khó gì đâu, nếu bảo họ bán thuốc phá thai thì không ai

dám, nhưng vì mình đã có toa rồi, đi mỗi tiệm mua một món thì có trời

mới biết. Mua ở đâu lại không có.



Càng nói chuyện lâu với thầy Bẩy Ly, Hương càng thấy chắc chắn

đứa con đầu lòng của nàng bị khai tử rồi, không còn chút hy vọng nào

thầy Bẩy Ly bỏ cuộc nữa! Tâm can nàng đau đớn không cùng, nhưng ngoài

mặt vẫn phải cố giữ vẻ tự nhiên để làm thầy Bẩy Ly vui.



Trong khi ấy, thầy Bẩy Ly mừng vô hạn. Ông vẫn mong muốn có một

con Thiên Linh Cái từ lâu; loài yêu tinh này linh hiển vô cùng mà lại

gọn gàng nữa. Nuôi nó dễ sai khiến và muốn xách đi đâu thì xách, không

ai biết, còn như mấy con Hắc Xà kia, dù có lợi hại thực, nhưng làm sao

mà vác nó ra khỏi nhà đây.



Từ hôm theo sư phụ lên Sài Gòn tới giờ, chưa bao giờ ông thấy

thoải mái và sung sưỡng như bây giờ. Ông cúi xuống bụng Hương, hôn lên

trên làn da căng đầy ấy, thì thào:



- Con ơi, tối nay chui ra, mai mốt theo ta về Thất Sơn nghe không.