Luyện Bùa Ma

Chương 7 :

Ngày đăng: 01:34 22/04/20


Chiều nay trời trong vắt, đã mấy hôm trời mưa liên

tiếp nên không khí thực mát mẻ. Ông Sáu, người chồng hờ của Đào cũng

trốn vợ tới ở nhà nàng từ sáng sớm. Ông ta nói dối vợ là tàu nhổ neo

sáng nay để vội vàng tới đây, hú hí với Đào cho đỡ mong đỡ nhớ. Sự thực

thì tối nay tàu mới rời bến và Sáu sẽ lại đi vài tháng nữa mới trở về.



Cả ngày Đào và Sáu cuốn quýt lấy nhau. Vợ Sáu có lẽ cũng hơn Đào cả chục tuổi. Sáu lấy nàng là do cha mẹ gạ bán, chứ thực ra chàng có

thương yêu người đàn bà này bao giờ đâu. Quê mùa, lại cục mịch, chỉ được cái thực thà, an phận, luôn luôn luẩn quẩn ở nhà nuôi con cái rất đàng

hoàng nên chàng không nỡ bỏ.



Tuy nhiên, Sáu cũng đã cặp với Đào, và cứ khi tàu cặp bến, chàng lại ghé nhà nàng dăm ba bữa mới trở về nhà với vợ con, rồi trủởc khi

tàu nhổ neo một ngày, chàng lại nói dối vợ con trở về tầu để tới nhà Đào hú hí với nàng ngày chót trước khi tàu ra khơi.



Hôm nay cũng vậy, Sáu đã tới đây từ sáng sớm, lúc Đào còn cuộn

ưùnh trong chăn. Chàng chung vào mùng, luồn mình vô trong ôm cứng lấy

nàng.



Đào giật mình thức giấc thì Sáu đã tuột hết quần áo nàng ra tự

hồi nào rồi. Khi đi ngủ, Đào có thói quen chỉ mặc mộtbộ đồ mỏng manh nên Sáu chỉ cần kéo nhẹ ra một cái là da thịt nàng lồ lộ trước mắt chàng

liền. Tấm thân đẫy đà này của nàng đã làm Sáu điêu đứng bấy lâu nay.

Những đường cong chạy dài trên những vùng da thịt khổng lồ mát rười

rượi, luôn luôn là những hình ảnh nóng bỏng có sức hút nhưchất nam châm

với sắt. Nó đã là những nhớ nhung, mong nhớ, thèm thuồng khi con tàu của Sáu lênh đênh ngoài biển cả.



Cứ mỗi lần tàu về tới bến là Sáu lại phải chạy ngay tới nhà Đào

mấy ngày để nhào, để nặn, để ôm ấp, để dày vò cho thoả nỗi nhớ thương.

Và trước khi tàu ra khơi, chàng cũng phải ghé qua nhà nàng để gỡ gạc, để bốc hốt như làm vốn cho chuyến hải hành sắp tới. Chàng không hiểu sao, ở da thịt người đàn bà này cG một cái gì làm cho cuộc đời chàng chất ngất nhớ mong kinh hồn. Có nhiều khi trên biển cả mênh mông đầy bất trắc mà

Sáu chẳng thèm để ý gì tới sự nguy hiểm đang rình rập chung quanh, mà

chỉ nhớ tới da thịt Đào như một giáo đồ cuồng tín nhớ tới vị thần linh

của mình.



Có lẽ hơn ai hết, Đào biết sự trung thành và đam mê của Sáu đối

với nàng từ đâu đưa tới. Bởi vậy, không bao giờ nàng có thể chểnh mảng

chếtạo những trái "ô mai Bắc Việt để cột chặt linh hồn Sáu vào da thịt

nàng. Chiều nay, khi đưa Sáu ra bến tàu rồi, Đào gọi xe đi tới nhà Tấn

liền, mục đích không phải thăm Tấn, vì nàng biết cha mẹ chàng mới mất,

Tấn không còn hơi sức đâu mà nghĩ tới việc hưởng thụ trên da thịt nàng.

Đào tới nhà Tấn chiều nay là có ý ớm thầy Bẩy Ly, vì từ hôm thầy Bẩy Ly

lên Sàigon tới giờ, nàng chưa có dịp nào đưa ổng đi chơi lòng vòng để

lấy lòng ông thầy bùa tài ba này của nàng cả.



Từ hồi nào tới giờ, Đào được thầy Bẩỹ Ly giúp đỡ,

nhưng trong lòng vẫn mong làm sao gắn bó được với thầy Hai Cơ. Nhưng cho tới ngày hôm nay, khi được gặp thầy Hai Cơ và có dịp nói chuyện với ông thầy này vài lần; ông đã làm Đào thất vọng, vì không hiều pháp thuật

của ông ta cao cường tới đâu, chứ cái cung cách tu đạo ấy không thế nào

giúp ích gì được Đào rồi, coi chừng còn nguy hiểm cho cuộc sống của

nàng, nếu ông ta biết được những việc làm mờ ám của thầy Bẩy Ly và nàng. Bởi vậy, hôm nay Đào mới định tới nhà Tấn để dụ thầy Bẩy Ly đi chơi

Saigon một vòng, mua chuộc lòng ông ta thật hậu hĩ trước khi ông trở về

rhất Sơn. Cái hy Vọng nhờ vả thầy Hai Cơ coi như tiêu tan rồi.



Đối với thầy Bẩy Ly, hơn ai hết, Đào đã nhìn thấy yếu điểm của ông thầy bùa này rõ ràng như thế nào. Ông chỉ cần có tiền bạc

và xác thịt là bất chấp thần thánh, tôn chỉ, môn qui môn phái gì cũng

coi như pha hết. Ông dám làm tất cả chỉ vì tiền bạc và xác thịt mà thôi.



Đào nhớ lại, khi đưa Sáu lên tầu, nàng đứng chờ cho con tàu nhổ

neo, tách bến. Và nhưthường lệ, Sáu đứng trên phòng chỉ huy vẫy tay chào tạm biệt nàng. Nhưng lần này, nàng để ý trên boong tầu có một người con gái, đứng nhìn lên phòng chỉ huy cười cười và lúc tầu đi một quãng thì

nàng ta bắt đầu từ từ leo.lên đài chỉ huy. Khi con tầu ra tới giữa sông, Đào mới từ từ ra cổng bến Thương Cảng gọi xe Taxi tới nhà Tấn.



Lúc ấy xe cộ qua lại nườm nượp, mà không hiểu sao chẳng có chiếc xe Taxi nào chịu ngừng lại. Đào đã vẫy cẵ chục chiếc xe mà mấy ông tài

xế xe cứ tỉnh bơ như không nhìn thấy nàng. Bỗng có một chiếc xe dừng

lại, Đào mừng rỡ vội vàng chạy theo vì trời cũng đã nhá nhem tối. Nhưng

nàng vừa tới nơi thì đã có hai thiếu nữ chui vô xe tự lúc nào rồi, thì

ra bác tài xế dừng xe đón hai cô này, chứ không phải là nàng. Đào đứng

ngẩn ngơ như muốn khóc, vì quá bực tức.



Bỗng một trong hai thiếu nữ đó mở cửa xe, vẫy nàng. Đào còn đang tần ngần, cô ta đã tiến tới trước mặt nàng, nói:



- Chị có muốn đi chung xe với tụi tôi không. Tôi thấy chị chờ xe cũng đã lâu rồi, ở khu này ít xe Taxi lắm. Không biết chị phải chờ tới

bao lâu nữạ mới có xe.



Đào mừng rỡ, lật đật nói:



- Dạ... dạ... nếu cô cho phép đi chung, tôi xin trả tiền xe cho. Trời cũng sắp tối rồi, khu này cũng không yên lành gì



Thiếu nữ đon đả:



- Được mà, được mà... tiền bạc có là bao nhiêu đâu. Chị lên xe đi, trời cũng sắp tối hù tới nơi rồi đó.



Đào vui mừng chui vô xe ngay. Thay vì có chỗ trống ở trên, nàng

phải ngồi ở đó, Đào lại vô ý chui vô phía sau ngồi cạnh cô gái còn ngồi

trên xe. Nàng tính lật đật chui ra, leo lên trên. Cô gái đang đứng ở

ngoài đã chui vô ngồi cạnh nàng. Hình như cô ta cũng hiểu ý định của Đào nên nói ngay:



- Chị cứ ngồi đây đi, không sao đâu, xe rộng mà. Ba đứa chúng mình ngồi chung cho nó thân mật.



- Dạ... dạ... cám ơn cô, tôi vô ý quá.



Có gì đâu mà chị ngại, chúng mình đàn bà con gái với nhau thôi

mà, ngồi chung một lúc có sao đâu. Nói xong, cô ta không để cho Đào nói

năng gì thêm, hỏi liền:



- Thưa chị tên gì ạ?



- Tôi tên Đào, xin lỗi các cô tên chi? .



- Dạ, tôi tên Liên, còn cô bạn tôi kia tên Nhung.



Đào quay qua nhìn người thiếu nữ ngồi bên trái, chiếc bụng của

cô ta to tròn, hiển nhiên là cô ta đang có bầu. Nàng ân cần hỏi: .



- Cô Nhung có thai à, bao giờ mới sanh?



Nhung mỉmcười, nhìn thẳng vào cặp mắt đen tuyền của Đào, trả lời:



- Dạ, còn lâu chị ạ.



Tự nhiên Đào thấy đầu óc choáng váng thực lạ lùng. Hình như ánh

mắt của cô gái có bầu ngồi bên cạnh này có cái gì hơi khác lạ; Nó làm

cho tâm trí nàng phân tán và quay cuồng. Nàng cốđịnh tâm nhưng không sao điều khiển nổi những ý tưởng đang quay cuồng trong đầu óc mình. Bỗng cô ta nắm lấy tay nàng và Đào giật mình vì bàn tay giá buốt của cô gái.

Nàng tính nói điều gì nhưng hai quai hàm đã cứng lại.



Hình như xe đã ngừng lại và nàng tự động bước xuống xe cùng hai

cô gái đi vô một căn nhà. Họ đưa nàng lên lầu. Chính Đào cũng không hiểu sao nàng lại ngoan ngoãn đi theo hai thiếu nữ này như vậy. Bỗng cô gái

tên Liên nói:



- Chị Đào à, tôi nói thực với chị. Cái thứ "Ô mai Bắc Việt của chị không còn hiệu nghiệm nữa đâu.



Đào ngạc nhiên tới sửng sốt, hỏi:



- Ủa, sao cô biết vụ "Ô mai Bắc Việt" của tôi?



Liên mỉm cười, nói:



- Chị Đào à, tại chị chưa biết tụi tôi là ai thôi. Nếu chị biết rồi, chị sẽ mừng không biết để đâu cho hết đó.



Đào ngơ ngác, ngập ngừng hỏi:



- Vậy. vậy các cô là ai?



Liên chỉ Nhung, nói:



- Chị Nhung là một nữphù thuỷ có nhiều quyền phép đoạt quyền tạo hoá, cãi lại ý trời. Chị không thấy vừa rồi chị ấy đưa chị lên đây mà

chị không cãi lại được đó hay sao?



Đào chưng hửng, ngó Nhung đăm đăm. Nàng ấp úng, nói:



- Hèn gì, tôi thấy có cái gì bất thường mà không hiểu tại sao. Vậy... vậy cô Nhung đã biết hết chuyện của tôi rồi sao?



Nhung ngồi xuống ghế, thủng thằng nói:



- Chị được lão thầy bùa Bảy Ly cho thuốc tình ái hốt hồn để giữ

chân ông Sáu, và chị cũng đã dùng nó để gạ gẫm thằng Tấn thoả mãn xác

thịt. Nhưng lão thầy bùa Bẩy Ly cũng đã lợi dụng thân thể chị để mua vui ngoài việc lấy của chị một số tiền lớn mỗi khi luyện thuốc nữa. Nhưng

việc đó không quan trọng, điều đáng nói là chị đã có tình địch rồi mà

không hay. Bởi vì cô gái đó đã có bùa phép lợi hại hơn của chị nhiều,

tôi e ông Sáu sẽ bỏ chị một ngày không xa đâu.



Đào nghe Nhung nói, nửa sợ, nửa mừng. Nàng lật đật hỏi tới:



- Trời ơi... con nhỏ đó là ai mà lợi hại vậy hả cô?



Nhung mỉm cười.



- Chị đã thấy nó rồi.



Đào ngơ ngác.



- Tôi... tôi đã thấy con quỉ cái đó rồi hay sao. Sao tôi không biết.



Nhung thủng thẳng nói:



- Người con gái đứng trên boong tầu chiều nay, bộ chị không nhìn thấy hay sao?



Đào kêu lên một tiếng, hình ảnh cô gái áo trắng đứng trên boong

tầu cười cười rồi leo lên đài chỉ huy, khi tầu vừa rời bến, hiện thực rõ trong đầu nàng. Chân tay Đào bủn rủn, trống ngực nàng đánh thình thịch. Đào quì xuống sàn nhà, dưới chân Nhung, nắm lấy tay nàng rên rỉ:



- Cô cô ơi xin giúp em. Em thề không bao giờ quên ơn cô đâu Đúng rồi, cô nói đúng hết mọi chuyện rồi. Cô là thần tiên chứ không phải là

người thường. Em có mắt mà không có tròng, không nhìn thấy thánh nhân

trước mắt...



Nhung làm bộ lật đật đỡ Đào ngồi lên ghế, nói:



- Chị Đào... chị làm cái gì vậy. Tụi tôi cũng là người như chị

thôi. Chỉ có điều học được chút ít phép thuật hơn người. Chứ không phải

thần tiên gì đâu.



Đào nắm chặt lấy tay Nhung, nài nỉ:



- Dạ... dạ, cô là tiên cũng được, là người phàm cũng được, chỉ

xin cô giúp dùm em. Đừng để cho con quỉ cái đứng trên boong tầu hồi

chiều nó hốt hồn ông Sáu thì em



hết sống nổi. Không có ổng em lấy gì mà sống chứ.


- Tại cô không biết, cả nanh heo nlng và răng cá Cúi đều không

có thể lên nước đỏ ao nhưchiếc tượng của ông thầy này đâu. Dù cho người

mang nó có đeo bao lâu thì nó cũng trắng bóc à. .



- Thế tại sao tượng của thầy tôi lại lên nước đô ao như vậy được?



Bắc thợ khắc tượng vẫn cười hì hì, nói:



- Đó là mắn mung nghề nghiệp thôi, để tôi chỉ cách cho thầy và cô đây làm cho tượng lên nước đó ao cho coi nhé.



Đào thích thú nói: .



- Dạ, dạ, bác làm cho thầy trò tôi coi đi.



Bác thợ khắc tượng lấy ra một hộp dầu cù là con hổ, lấy một

tượng Phật ấn vô giữa hộp ngập trong chất dầu. Bác đốt một cây đèn cầy

lên, lấy cái kềm cặp vô hộp dầu cù là con hổ có ngâm tượng Phật trong đó rồi hơ lên trên ngọn lửa. Chỉ một lúc sau, dầu chẩy ra thành nước sóng

sánh. Độ mười lăm phút sau, bác bỏ hộp dầu xuống, khều tượng phật ngâm

trong đó ra. Kỳ diệu thay, bức tượng đã có mầu đỏ ao không thua gl bức

tượng của thầy Bẩy Ly đang cầm trên tay. Thầy Bẩy Ly thấy vậy khoái trí, vỗ vô đùi đến đét một phát, nói lớn:



- Con đĩ bà nó, thì ra từ hồi nào tới giờ mình bị gạt, rồi mình lại gạt lại đệ tử mình mà không biết.



Đào luồn tay véo nhẹ vô lưng thầy Bẩy Ly. Ông biết ngay nàng

nhắc khéo ông đừng la lớn quá. Ông quay qua nàng cười hề hề như hiểu

biết. Giọng ông nhỏ lại như để liếm lấp câu nói vô ý tứ trước:



- Hôm nay mình học được một mối. Bác thợ này tử tế thực không có dấu nghề chút nào. Vậy bác để cho tôi hai chục tượng Phật đi, bao nhiêu đó bác.



Bác khắc tượng lấy mảnh giấy báo, đếm và gói mớ tượng lại, nói

giá cả xong đưa gói tượng Phật cho thầy Bẩy Ly. Thầy Bẩy Ly há hốc

miệng, hỏi:



- Bác có tính lộn không đó.



Bác thợ khắc tượng lại tương thầy Bẩy Ly chê đắt nên xuống giọng:



-Tôi thấy thầy từ xa tới nên không dám nói thách đâu. Hơn nữa,

bán cho thầy bà mình còn phải giữ khách chứ không dám đập đổ mà. Thầy

tin tôi đi.



Thầy Bẩy Ly cười hề hề, nói:



- Bác tưởng tôi chê mắc hả, tôi thấy bác tính rẻ quá lại tưởng

bác ưnh lộn nên hỏi lại. Bởi vì tôi thường nhờ mấy thằng đệ tử tôi mua

dùm. Giá tiền bác tính tôi hai chục tượng, không bằng phân nửa chúng nó

mua cho tôi một bức tượng. Con đĩ bà nó, thầy trò mà chúng nó cũng chơi

mình.



Đào thấy thầy Bẩy Ly lại chửi thề, nàng lại véo nhe nhẹ vô lưng

thầy, không cho bác khắc tượng thấy. Thầy Bẩy Ly lại nhìn Đào cười như

để khoả lấp cái tật chửi thề của mình. Ông chỉ mớ tượng Phật còn lại

trên tờ báo, vui vẻ nói:



- Vậy bác bán cho tôi hết cái đám này đi nhe.



Rồi ông quay qua Đào nói liền:



- Chút nữa mình đi mua ít hộp dầu cù là con hổ nữa là con đĩ...



Đào lại thấy thầy bẩy Ly chửi thề, nàng vội vàng hích mạnh cùi trỏ vô hông ông, làm ông ngưng ngang câu nói, cười hành hạch.



Bác thợ khắc tượng vớ được mối hời, vui vẻ ra mặt. Có lẽ bác

cũng chẳng để ý gì tới ngôn ngữ giang hồ của ông thầy già tnlớc mặt. Vì

trong giới bùa ngải, bác đã gặp cả ngàn người bàng môn tả đạo, ăn tục

nói phét, lừa gạt, làm tiền, đầu trộm đuôi cướp, nên cái ngôn ngữ đó

cũng chẳng lấy gì làm lạ. Bác lật đật đếm và gói hết mớ tượng Phật vô

giấy báo trao cho thầy Bẩy Ly. Sự thực, hàng ngày ra đây ngồi khắc

tượng, bác đâu có bán được bao nhiêu. Mỗi ngày bán được một hai tượng

Phật, không đủ tiền đong gạo nuôi bầy con gần chục đứa. Bởi vậy, bác mới phải làm thực nhiều để đem bán ký cho đám con buôn từ Thái Lan qua mua

với giá rẻ mạt. Bác bán được mớ tượng này cho thầy Bẩy Ly với giá gần

gấp mươi lần cho đám con buôn ngoại quốc nên mặt mày hớn hở.



Thầy Bẩy Ly cũng vui vẻ, quên cả giữ ý tư, cầm gói tượng Phật,

nắm tay Đào xuôi theo dòng người đi về hướng đường Trần Hưng Đạo.



Như đã có chủ tâm từ trước, Đào đẫn thầy Bẩy Ly đi mua lòng vòng đủ các thứ ông thíchrồi gọi xe Taxi đưa ông tới thẳng nhà tắm hơi của

Lý. Để sửa soạn tlnh thần cho ông, ngồi trên xe Taxi, Đào làm bộ ngồi

thực sát, tình tứ hỏi nho nhỏ:



- Đi bộ từ nãy tới giờ thầy cô mệt không?



Thầy Bẩy Ly mỉm cười, quay qua nhìn Đào, trả lời:



- Cũng hơi mệt, nhưng mà vui lắm.



Đào làmbộ hơi cúi mình về phía trước, nàng nhìn ngay thấy ánh

mắt thèm thuồng của ông nhìn qua cổ áo vô khoảng da trần trước ngực

nàng. Đào hơi lắc mình cho bộ ngực rung rinh khiêu gợi rồi ngồi thẳng

ngươi, vươn vai, hơi ngả mình ra phía sau cho bộ ngực vĩ đại của nàng

ưỡn ra phía trước. Bất chợt nàng quay qua nhìn thẳng vô mắt thầy Bẩy Ly, nhoẻn một nụ cười thực đ thõa và đặt một tay lên đùi ông xoa nhè nhẹ.



Thầy Bẩy Ly hiểu ngay những cửchỉ mời mọc của Đào, ông mắn lấy

tay nàng không chút ngượng ngập. Đào kéo tay ông luồn qua vạt áo dài của nàng, đặt bàn tay ngay vô chỗ nàng biết ông muốn lần tới. Bàn tay thầy

Bẩy Ly hoạt động ngay, Đào đã quá quen với những cửchỉ này nên nàng biết chắc thân thể ông bây giờ đang nóng bỏng và ham muốn cùng cực. Nàng

nghé sát miệng vô tai thầy Bẩy Ly



thì thầm:



- Con biết có một chỗ này vui lắm, thầy có muốn tới đó chơi không?



Thầy Bẩy Ly cười hề hề, gật đầu lia lịa.



- Muốn chứ, muốn chứ...



Nhà con Lý đó, thầy còn nhớ không.



- A, cô Lý dẫn Đào tới nhà tôi đó mà, quên thế nào được!



- Thầy cho nó chậu ngải làm ăn, bây giờ tốt ghê đi. Phải rồi, cô ta có thỉnh của tôi một "CụmNàngHuệ" trắng, cho cái nhà tắm hơi gì gì

đó mà.



- Dạ, để con đưa thầy tới đó gặp nó, chắc chắncô nàng mừng ghê lắm.



- Phải đó, cũng lâu bộn không thấy cô ta đi Thất Sơn rồi. Mình

lên đây cũng thăm nó một chút cho phải nhẽ. Đào mỉm cười, bàn tay nàng

cũng đã đút vô túi quần ông, luồn lên trên. Hơn ai hết, nàng hiểu chữ

"thăm" của thầy Bẩy Ly nhưthếnào. Da thịt ông đã cương cứng, không hiểu

chút nữa tới nơi, ông có thể đi đưng đàng hoàng được không, hay là phải

chờ cho cơn hoả dịu xuống mới bước đi bình thường được.



- À con Lý nó cũng nhắc thầy luôn đó chứ. Nhưng bận buôn băn quá nên không đi đâu được thôi. Cô nàng cũng mê thầy lắm đó.



Thầy Bẩy Ly cười hinh hích thích thú, ông nhớ tới thân hình đẫy

đà của Lý còn to lớn hơn Đào nhiều. Có lẽ Lý phải thua Đào tới năm bẩy

tuổi chứ không vừa, nhưng không hiểu sao cái gì cũng to lớn vĩ đại quá

khổ như vậy. Người ngợm gì mà nung núc chỗ nào cũng thịt là thịt. Cái

mông cô nàng nếu lạng ra phải cả rổ thịt chứ không phải ít Những lần đi

Thất Sơn, cô ta ôm gọn ông trong vòng mà tay muốn nghẹt thở.



Xe vừa đậu trước cửa nhà, Đào biết từ trước thế nào thầy Bẩy Ly

cũng không đi đứng tự nhiên nhưbình thường được Lưng ông khom khom, may

là ông bận áo sơ mi bỏ ngoài nên vạt áo che phần độn cứng bên trong

quần. Đào muốn cho ông tự nhiên nên nàng bước lên đi phía trước, làm như không biết gì tới cái khó xử của ông bây giờ. Vô tiệm tắm hơi của Lý

phải qua hai ba lần cửa, đó cũng là những biện pháp an toàn của một cơ

sở làm ăn theo loại này. Có lần Lý bảo; nàng đã cẩn thận nhưvậy mà cũng

đã bị tụi lính kín mò lên tới nơi, hết hết mấy cô gái đang làm ăn với

khách. Lần ấy Lý đã phải tiêu một số tiền lớn cho đủ loại người. Lý ngạc nhiên tới sững sờ khi mở cửa thấy Đào và thầy Bẩy Ly. nàng lật đật kéo

cả hai người vô phòng riêng.



- Trời ơi, gặp thầy con mừng quá đi. Thầy lên Sài gòn hồi nào

vậy. Có ở đây chơi lâu không. Thầy đi đường có mệt không. Thầy thấy

Saigon có vui không. Thầy ở lại nhà con chơi vài hôm hãy về nhe thầy.



Đào phát mạnh vô mông Lý, la lên:



- Mày làm cái gì mà hỏi một hơi một hồi vậy. Có để cho thầy thở không mày!



Lý cười hành hạch, đóng cửa phòng lại rồi quay qua ôm chầm lấy

thầy Bẩy Ly, xiết thực chặt trong vòng tay hộ pháp của nàng, miệng rít

lên:



- Con nhớ thầy quá đi, thầy có biết không?



Đào đứng cạnh cười hì hì:



- Mày coi chừng làm ổng nghẹt thở bây giờ đó.



Nói xong nàng làm bộ đi ra phía của sổ nhìn xuống đường vì vừa

thấy tay Lý luồn vô thắt lưng quần thầy Bẩy Ly. Nàng biết tánh Lý, con

nhỏ này đã muốn mồi chài ai là y bất kể trời đất là gì. Hơn nữa, thầy

Bẩy Ly đã đè nó ra cả chục lần rồi chứ có lạ lùng gì đâu. Đào cũng biết

là thầy Bẩy Ly đã bị kích thích cực độ ngay trên xe Taxi, nhưng thầy

không dám ngọ nguậy gì nhiều vì dù sao phía trước vẫn còn anh tài xế xa

lạ. Nay trong căn phòng cửa đóng then cài này, lại chỉ có Đào và Lý thì

thầy còn ngại ngùng gì nữa. Cả hai cũng lại biết nhau quá rồi, chứ có

đứa nào che dấu gì đứa nào đâu.



Khi thấy tay Lý mò xuống dưới, thầy Bẩy Ly đưa tay nới lỏng thắt lưng. Chiếc quần tây rộng thùng thình tuột xuống chân nhẹ nhàng làm bàn tay Lý vùng vẫy thực dễ dàng. Chỉ một lúc sau, khi Đào quay lại thì cả

hai người đã trần truồng lăn lộn trên sàn nhà. Nàng cười khúc khích,

tuột nhanh quần áo ngồi xuống cạnh hai người. Bộ ngực vĩ đại của Đào đã

lớn mà bây giờ ngồi bên cạnh Lý nàng thấy chẳng thấm thía bào đâu. Cô

nàng đang chồm người trên mình thầy Bẩy Ly để bộ ngực trắng ngần đong

đưa trước mặt thầy theo nhịp lắc lư của cả một khối thịt nặng trên trăm

ký. Mắt thầy Bẩy Ly nhìn đăm đăn vô bộ ngực trần trụi của Lý trước mặt,

miệng ông há hốc.



Đào luồn một chân dưới đầu ông, để ông gối trên đùi nàng, chân

kia nàng co lên kẹp lại thực gọn. Thầy Bẩy Lý vòng tay ôm lấy lưng Đào

ghì lại thực chặt, chưa bao giờ ông được cả hai người con gái ôm ấp một

lần nhưthế này, người ông tê đi...