Luyến Luyến Nguyệt Nha Loan

Chương 2 :

Ngày đăng: 21:21 20/04/20


Ngày từng ngày trôi qua, hoc nửa năm, văn tự nhận được không sai biệt lắm. Triệu Thất xảo vãn giống như trước, một dạng nói cười. Hôm nay là ngày cuối xuân, lại có tiết nóng của mùa hè dần tới, Triệu Thất Xảo phe phẩy cây quạt nói: “Đúng rồi, ngươi nói trước kia ngươi ở thôn trang nơi nào a?”



“Chính là tiểu thôn theo lối rẽ mười dặm hoàng thổ.”



“Ngươi nói nơi đó phong cảnh hảo tốt, khí hậu so với nơi đây mát mẻ, phải không?”



“Đúng vậy.”



Thành trung tuy là phồn hoa náo nhiệt nhưng khí hậu chính là có chút nóng. Vừa mới cuối xuân đầu hạ, Nguyệt Nha  bởi vì nóng bức mà thần tình đầy mồ hôi, động cũng đổ mồ hôi, mà không động cũng đổ mồ hôi, liền nghỉ chỉ là ngồi một chỗ cũng là cảm thấy nóng bức người, hắn còn không quá thích ứng với thời tiết như vậy.



“Chúng ta liền đến nơi ngươi ở trước kia nghỉ mát đi, Hà Hoa, chuẩn bị vài thứ,chúng ta đi ra ngoài chơi, đại khái trụ mười ngày nửa tháng rồi về.”



Ngân Nguyệt Nha hoảng sợ: “Nương, nơi nọ là cái tiểu địa phương. Thực sự cái gì cũng không có.”



“Cái gì cũng không có mới tốt ngoạn a. Ngươi không phải nói trước kia nhà ngươi ở ven sông sao? Vậy càng hảo, chúng ta có thể cùng đi bờ sông chơi.”



“Nhưng mà… Nhưng mà…”



Hắn nói không nên lời thanh danh chính mình trước kia có bao nhiêu hư hỏng, phải ở trước mặt Triệu Thất Xảo nói, thật sự không có cách nào thành thật. Hắn không muốn để nương biết đị phương hắn ở trước kia đối với hắn bịa ra bao lời đồn nhảm, lại càng không muốn quay về nơi đó, sợ gặp ohải Nhan Nghĩa Thịnh, làm sao bây giờ?



Nghĩ tới khuôn mặt tuấn tú của Nhan Nghĩa Thịnh, có khi đêm mộng lại quay về, còn có thể làm cho hắn đau lòng mà tỉnh lại.



Muốn quên hắn, nhưng còn nhớ rõ mình ở phá phòng khi đó được hắn gắt gao ôm ấp trong nhiệt độ cơ thể, còn nhớ rõ lần đầu thông khổ tôt cùng, thế nhưng bộ phận trong cơ thể bao bọc lấy Nhan Nghĩa Thịnh khi đó, nghĩ đến ngực tràn đầy hạnh phúc, làm cho hắn cảm thấy những bất hạnh đó hắn đều có thể chịu được.



Chỉ là hắn không nghĩ tới bất hạnh lớn nhất là Nhan Nghia Thịnh không bao giờ nữa từng liếc nhìn hắn một cái. Cho dù ở dọc đường ngẫu nhiên gặp, Nhan Nghĩa Thịnh cũng là hoàn toàn tránh đi, đóng chặt môi đi qua, chỉ để lại hắn đứng tại chỗ, muốn kêu tên Nhan Nghĩa Thịnh nhưng lời nói lại nghẹn ngào ở cổ họng. Lệ ngân ở hốc mắt, cái gì cũng nói không được.



Mà dưỡng phụ từ ngày đó càng thêm kỳ quái. Tra hỏi hắn có hay không cùng Nhan Nghĩa Thịnh liếc mắt đưa tình? Hoặc là cùng Nhan Nghĩa Thịnh phát sinh quan hệ.



Hắn không dám nói chuyện ở phá phòng, thế nhưng dưỡng phụ bắt hắn nhốt trong phòng, không cho hắn ra ngoài, ban ngày là giam cầm hắn có thể chịu được, nhưng đêm xuống là làm những chuyện…



“Không bằng quyết định vậy, nói đi là đi, ta xem chọnngày không bằng đường đột. Liền ngày hôm nay đi.” (nguyên văn là: tuyển nhật bất như chàng nhật ><”)



Thanh âm Triệu Thất Xảo làm bừng tỉnh suy tư của hắn, nàng hô gọi hạ nhân, yếu nhân cầm đồ nữ trang, chuẩn bị đi tiểu thôn nghỉ mát, tỳ nữ được tuyển chọn tỏ ra đặc biệt hưng phấn, nói đến muốn đi chơi, ai lại không vui vẻ?



Cứ như vậy Ngân Nguyệt nha tâm tình thấp thỏm bất an đi theo Triệu Thất Xảo đến thôn mình sinh ra.



“Nơi này, chính là chỗ này, mọi người đến nơi này ngoạn thủy đi.”



Vừa đến trước cửa nhà Ngân Nguyệt Nha bên cạnh bờ sông, một đám cô nương được Triệu Thất Xảo chậm rãi dẫn hướng bờ sông xuất phát.



Triệu Thât Xảo hắt nước đầu tiên, tỳ nữ cả kinh kêu lên, Hà Hoa lập tức cũng hắt nước lên người hắn. Hắn kêu sợ hãi một tiếng liền té nhào xuống, khiến cho toàn thân đều là bùn cát.Triệu Thất Xảo chỉ vào hắn cười đến ôm bụng, rõ ràng là đang cười bộ dáng chật vật của hắn.



Hắn tức giận đến cầm thủy hắt qua hắt lại, lát sau chính là một phen hỗn chiến. Tiếng cười, tiếng hét vang lên đây đó, mọi người đùa ngoạn tận hứng, toàn thân ướt sũng không còn khí lực nữa mời dừng tay.



“Hảo…hảo mệt mỏi.”



Hà Hoa vòng sang đây, nàng xem như thân thể khỏe manh, phản ứng mau lẹ cho nên y phục không mấy chỗ ướt, dáng vẻ không giống như hắn, trì độn lại chậm chạp, khắp người đều đã sớm ẩm ướt.



“Tân thiếu gia, người đi đến địa phương náo nhiệt kia ngoạn một chút đi.”




Đứa bé kia vừa thấy liền biết là sinh ra không bao lâu, cũng chính là lúc hắn vừa ly khai thôn trang, Lâm Nhu Thái liền cùng Nhan Nghĩa Thịnh, sau đó sinh hạ một nàm hài đáng yêu.



“Nghĩa Thịnh cùng Nhu Thái?”



Hắn chết cũng không tưởng tượng được hai người kia sẽ thành thân, cho nên Nhan Nghĩa Thịnh chẳng qua là đang đùa giỡn hắn, vì vậy ở phá phòng một đêm qua đi, thái độ Nhan Nghia Thịnh liền đối với hắn lạnh băng.



Hắn vẫn tưởng rằng bởi vì Nhan Nghĩa Thịnh tin vào lời đồn trong thôn, nhưng thái độ lạnh băng đích xác đã làm lòng hắn bị tổn thương.



Chẳng qua hắn không dám tìm Nhan Nghĩa Thịnh oán giận, chỉ có thể âm thầm lơi lệ, tuyệt vọng an ủi chính mình, ít nhất hắn cùng Nhan Nghĩa Thịnh cũng đã trải qua một đêm, cũng là do chính mình đem lần đầu trao đi, chỉ là không thể ngờ được sự thật lại đau lòng đến thế.



“Ta… Nương ta đang đợi….Ta phải trở về…”



Hắn sợ nếu chính mình không ly khai, liền sẽ gào khóc lên. Lúc ở Triệu gia, dù là tự nhủ việc của mình đã qua, hắn cùng với Nhan Nghia Thịnh chỉ là lộ thủy nhân duyên (tình duyên thoáng qua – lại suy đoán again =.=”) mà thôi, thế nhưng nửa đêm mộng về, cái laoi này thương tâm khổ sở, vần còn làm hắn thấp giọng khóc.



Hắn quên không được Nhan Nghĩa Thịnh.



Quên không được cánh tay hữu lực của Nhan Nghãi thịnh ôm hắn, cũng không quên được giọng nói nhỏ nhẹ bên tai, càng không quên được những câu nói đánh tan tâm phòng bị của hắn.



Bất luận người trong thôn nói thế nào, ta tin tưởng ngươi, Nguyệt Nha. Ta từ trong mắt ngươi nhìn ra được, tâm địa cùng thân thể của ngươi là đẹp đẽ giống nhau.



Hắn say mê lời đường mật của Nhan Nghia Thịnh, thậm chí huyễn tưởng chính mình là Nhan Nghĩa Thịnh sẽ rước hắn vào Nhan gia, lầy Nhan gia thế lực, dưỡng phụ sẽ không cách nào chạm vào hắn, mà hắn sẽ cùng Nhan nghãi Thịnh chân chính cùng một chỗ.



Nào ngờ Nhu Thái cùng Nghĩa Thịnh sớm đã có quan hệ, hắn ly khai thông trang chư đầy một năm, hài tử này cũng đã sinh ra,  cho nên hắn cùng Nhan Nghĩa Thịnh trải qua một đêm ở phá phòng, sau đó Nhan Nghĩa Thịnh không bao lâu liền cùng Nhu Thái có quan hệ, về sau Nhu Thái mang thai rồi bọn họ mới thành thân.



Càng nghĩ tâm càng lẹnh liền thân thể cũng lạnh, hắn chỉ muốn ly khai nơi này càng nhanh càng tốt. Hắn xoay người, chỉ cảm thấy sắp hít thở không thông, trái tim như ngừng đập, bên tai truyền đến thanh âm kinh ngạc của Nhan Lương.



“Thiếu gia, người như thế nào cũng ra đây.”



“Ta xem hài tử dường như ăn mặc quá ít, cho nên mang thêm áo ra đây, sợ hắn cảm lạnh.”



Ngân Nguyệt Nha không dám quay lại, kia nam nhân thanh âm ôn nhu quen thuộc, nhưng lại không phải vì hắn mà tồn tại, mà giờ phút này là dành cho thê cùng tử.



Chỉ là Nhan Nghĩa Thịnh đã từng ghé vào tai hắn nói những lời ôn nhu dịu dàng đó, ôn nhu tựa như gió xuân lay liễu, đẹp quá, nhưng lại càng làm cho tâm hắn vỡ nát.



“Nhu Thái, ngươi muốn mua đồ vật này nọ cũng không phải không được, nhưng hài tử dù sao cũng cần phải chăm sóc hảo, nếu như nhiễm lạnh, làm hài tử bị bệnh thì phải làm sao bây giờ?” Thanh âm nam tử không ngừng niệm đọc, sợ đứa nhỏ bị cảm mạo.



“Ngươi cũng chỉ lo cho hài tử naỳ, thấy ta liền toái niệm không để yên. Rốt cuộc là đứa nhỏ trọng yếu hay là ta trọng yếu a?”



Này là bình thường phu thê hờn dỗi, nếu như Ngân Nguyệt Nha đi ngang qua nghe được chăc chắn sẽ hiện lên ý cười, sau đó đáy lòng lại nổi lên hâm mộ.



Thế nhưng lúc này, mỗi một chữ, mỗi một câu đều tại vết thương trong lòng hắn hung hăng chém xuống từng đao, đau đến tê tâm liệt phế.



“Ai vậy? Như thế nào các ngươi ở giữa đường cùng người bắt chuyện, là người quen sao, Nhu Thái?”



Ngân Nguyệt Nha rất muốn nhanh chân rời khỏi, nhưng ở bên cạnh được Triệu Thất Xảo tôi luyện, làm hắn không phải là Ngân Nguyệt Nha nhát gan, yếu ớt trước đây, hắn quay lại, gặp được nam tử hắn mong nhớ ngày đêm.



Hắn hít sâu một hơi, so với trong trí nhớ của hắn, Nhan Nghĩa Thịnh lại càng cao lớn, càng có phong vi nam tử, thành thân lúc sau, đường nét trên mặt hắn càng thêm trưởng thành, anh tuấn đến nỗi làm cho hắn đình chỉ hô hấp.