Luyến Luyến Nguyệt Nha Loan

Chương 3 :

Ngày đăng: 21:21 20/04/20


Hắn từng ở trong lòng ngực nam nhân anh tuấn này, hưởng thụ nhiệt tình, thể nhiệt ôm nhau của hai người, khi đó gánh nặng lo âu sợ sệt bị dưỡng phụ xâm phạm trong lòng, rốt cuộc có thể tạm thời buông xuống.



Ánh mắt đầu tiên của Nhan Nghĩa Thịnh chắc chắn nhận ra hắn, bởi vì toàn bộ nhãn thần của Nhan Nghĩa Thịnh đều đã thay đổi, thế nhưng Nhan Nghĩa Thịnh lại lướt qua, lãnh đạm nói: “Lương thúc, ngươi đưa Nhu Thái cùng Thủ Nghĩa trở về trước đi.”



Lâm Nhu Thái sửng sốt một chút, thế nhưng dưới ánh mắt cường thế của phu quân, nàng yếu đuối gật đầu, ôm lấy tiểu hài tử xoay người ly khai.



Ngực Ngân Nguyệt Nha rõ ràng sắp hít thở không thông, nhưng vẫn bày ra bộ dáng tươi cừơi, lần thứ hai ở trong lòng hắn cảm tạ Triệu Thất Xảo đã dạy dỗ, có lẽ nếu là hắn trước đây đã ở nơi này đối với Nhan Nghĩa Thịnh khóc lóc sướt mướt, sau đó làm cho bộ dạng chính mình thảm thương giống như bị chồng ruồng bỏ, thật đáng thương hại.



“Chúc mừng Nhan Thiếu gia hỉ lấy được kiều thê lân nhi.”



Hiện tại, chí ít hắn cũng có đầy đủ bình tỉnh để nói ra một câu chúc mừng, mặc dù sắc mặt trắng bệch, đôi môi run rẩy, chí ít hắn cũng đã nói ra.



“Ngươi là Ngân Nguyệt Nha sao? Ta nghe nó ngươi rời trang đi? Như thế nào hôm nay lại trở về a?” Thanh âm Nhan Nghĩa Thịnh lãnh đạm, vừa vặn duy trì cử chỉ khách sáo cùng xa lạ, tựa như cùng hắn là người xa lạ không chút quan hệ.



“Ta tìm được thân sinh mẫu thân, mẫu thân nói muốn nhìn xem nơi ta trụ từ bé, cho nên ta trở về ở vài ngày.”



“Mẫu thân?”



Thanh âm Nhan Nghĩa Thịnh cực kỳ cổ quái, thế nhưng ngữ điệu lại mười phần băng lãnh, giống như lãnh nguyệt hàn sương (lạnh lùng), khiến người ta nghe được đều tựa như muốn một dạng đông lạnh.



“Vật liệu may trên người ngươi thật tốt a, loại vải này ở trang lý chúng ta cũng không có được mấy thước, còn có cẩm chức (túi thơm) dệt thực tinh tế, đồ trang sức này cũng đúng là thượng đẳng danh ngọc a.”



Nhan nghĩa Thịnh không đầu không đuôi bắt đầu tán thưởng y phục trên người hắn, Ngân Nguyệt Nha vội vàng lắc đầu giải thích: “Vải là nương ta đặc biệt bảo người làm, nói muốn may quần áo mùa hè, còn cẩm chức này là Hà Hoa dệt cho ta. Ta không biết đây là thượng đẳng danh ngọc, nương muốn ta đeo để trừ tà.”



Hắn nói hồi lâu, sắc mặt Nhan Nghĩa Thịnh vẫn lạnh băng, xem ra không giống như thật tình tán thưởng y phục của hắn, ngược lại tựa như chán ghét cùng giễu cợt.



Ngân Nguyệt Nha hoàn toàn không hiểu vì sao ngay từ đầu hắn đã nhắc tới quần áo trên người mình, lại nghe Nhan Nghĩa Thịnh nói: “Bây giờ người nơi khác cũng thượng ngươi sao?”



“Cái, cái gì?”



“Ta muốn ngươi cách xa Nhu Thái cùng hài tử kia một chút, đó là thê tử của ta, ngươi nghe chưa? Nếu như ngươi đến gần một bước, thương tổn nàng, ta sẽ hủy hoại ngươi, mặc kệ ngươi ở cùng người nào, nguyên do gì cũng giống nhau, ta không cho phép ngươi tổn thương bọn họ.”



Câu nói hiểm ác của Nhan Nghĩa Thịnh tràn ngập đe dọa, còn kiềm trụ cổ tay Ngân Nguyệt Nha, không còn ôn nhu chăm sóc giống như trước, làm cho cổ tay hắn truyền đến một trận đau nhức, đau đến mức phải co rụt thân mình lại, ngày mai chắc chắn sẽ xuất hiện vết bầm lớn.



“Đau, đau quá.”



Hắn đau đến thở dốc, Nhan Nghĩa Thịnh mới mạnh mẽ buông ra, đứng không vững, tay toàn bộ tê dại, cả người vô lực, kia không chỉ là cổ tay đau nhức tạo thành, mà còn có ánh mắt băng lãnh khinh thường, giống như tiễn của Nhan Nghĩa Thịnh đâm vào ngực hắn.



Tựa như hắn trở về những ngày xưa, trước kia ánh mắt người trong thôn cũng khinh miệt hắn, khi gặp hắn sẽ tản ra, không ai bằng lòng cùng hắn nói nhiều dù chỉ một câu.



Chỉ có Nhan Nghĩa Thịnh vẫn sẽ cùng hắn nói chuyện, thế nhưng bây giờ lại bày ra vẻ mặt này cũng là Nhan Nghĩa Thịnh.



Ánh mắt Nhan Nghĩa Thịnh như phun lửa, đồng dạng khinh bỉ nhìn thân thể hắn, liếc nhìn mỗi khối da thịt đều giống như lửa đốt, hắn chán ghét có bao nhiêu mãnh liệt, da thịt liền cảm nhận một loại hỏa chích khó chịu bấy nhiêu.




Hắn trước kia địa vị hèn mọn đến không mức không thể vào được cánh cửa này. Còn hiện tại, cách không đầy một năm, hắn đã cùng Triệu Thất Xảo vào được đại môn.



Việc đời thay đổi nhanh như gió. Ai lại có thể nghĩ được điều này?



Tựa như Lâm Nhu Thái gả cho Nhan Nghĩa Thịnh, giữa hai người sớm đã có tình cảm, còn có một nam hài đáng yêu thừa tự Nhan gia.



Hắn bước vào bên trong cánh cửa. Cái ao bên trong có vài đóa thủy tiên màu tử hồng (aka bông súng T_T), hai bên trồng nhân nhân lục thảo. tuy nói là cái ao nhưng chẳng qua chỉ là một cái ao nhỏ thế thôi. Dường như thôn nhân đã phóng đại quá lời.



Bên trong rường cột trạm chỗ, bước vào phòng lớn phía sau, tuy coi như là rộng rãi, nhưng xem ra là thua kém phong thái xa hoa của Triệu gia. Hắn nhìn cánh cửa gỗ cũ, cái bàn lớn đã có vết tích của năm tháng, ghế ngồi tuy là gỗ tử đàn nhưng niên đại cũng đã lâu.



Nơi này chính là thế giới trước kia hắn hoàn toàn không dám đi vào?



Địa phương chật hẹp như vậy, chính là nơi mà hắn đã mộng tưởng có thể bước vào sao? Hắn đã từng nghĩ nếu có thể ở tại nơi này thì tất thảy mọi phiền muộn đều sẽ tan thành mây khói.



“Nơi này thật nhỏ a, phu nhân.”



“Nói chuyện cũng phải xem trước xem sau, Hà Hoa. Ngươi không phép tắc như vậy liền cho thấy Triệu gia ta cũng không có quy cũ.”



Hà Hoa vốn là cố ý chán ghét nhưng Triệu Thất Xảo nói nhẹ vài câu nàng lập tức im miệng, trên mặt vẫn còn ân ẩn đỏ, nàng tuyệt đối không cho phép Triệu Thất Xảo bị người ta cười chê là không biết quản giáo hạ nhân.



Triệu Thất Xảo ngồi xuống, Nhan Nghĩa Thịnh cũng ra gặp mặt, bảo hạ nhân mang trà thơm lên tiếp đãi. Triệu thất Xảo giới thiệu sơ lược bản thân và Ngân Nguyệt Nha nhưng không đề cập đến xích mích ngay hôm qua.



“À, thì ra hắn là công tử nhà người. Hôm qua gặp nhau có chút hiểu lầm, nhưng là quý công tử quả thật cũng có chút sai. Chúng ta ở đây chẳng qua chỉ là địa phương nhỏ, dân phong thuần phát, cho nên ta mới trước mặt nói vài câu nặng, sợ hắn làm gương xấu cho những người trẻ trong thôn, thỉnh Triệu phu nhân đại nhân đại lượng.”



“Hiểu lầm cởi bỏ là tốt rồi. Nguyệt Nha, qua đây gọi Nhan đại ca đi, đã là huynh đệ với nhau cũng xem như là không có khúc mắc.”



“Nhan… Nhan đại ca.”



Thanh âm Ngân Nguyệt Nha sợ hãi, Nhan Nghĩa Thịnh không có nhìn đến hắn, thế nhưng đôi gò má run run, nhãn thần nhìn chăm chú vào Triệu Thất Xảo, làm như không hề thấy Ngân Nguyệt Nha.



“Triệu phu nhân, bái thiếp có viết đến giá gạo, không biết có gì chỉ giáo.”



Hôm qua ta đến đây, sai người đi mua gạo nấu ăn, cảm thấy gạo trắng nơi này đặc biệt nhuyễn hương (thơm), hương vị cũng rất thượng đẳng. Lại nghe người ở nơi này nói mọi việc lớn nhỏ trong thôn đều là do Nhan thiếu gia tác chủ, cho nên mới đặc biệt đến đây tiếp kiến.



Biểu tình trên mặt Nhan Nghĩa Thịnh vốn đang băng lãnh, thế nhưng vừa nhắc đến chuyện gạo, bỗng nhiên hắn lại lộ ra nụ cười nhiệt tình: “ Là do phụ thân ta sau này cải thiện lại gạo trắng. Nhưng vì sản lượng không cao cho nên giá cả không thấp, bởi vậy mới không có buôn bán bên ngoài..”



“Nguyệt Nha, ta muốn cho ngươi học chút chuyện buôn bán, lại gần đây hảo hảo nghe.”



Muốn hắn đến gần, biểu tình của Nhan Nghĩa Thịnh lại nghiêm túc lên. Thế nhưng dù Ngân Nguyệt Nha đến gần, Triệu thất Xảo cũng chỉ nói về chuyện gạo, khoảng cách của ba người rất xa, điều này làm cho thần sắc của Nhan Nghĩa Thịnh dần dần khôi phục lại bình thường.



Nói hai ba canh giờ, lúc đó trời cũng đã đứng bóng, Nhan Nghĩa Thịnh lệnh cho hạ nhân tể kê giết dương, hảo hảo chiêu đãi khách.