Luyến Nô
Chương 3 :
Ngày đăng: 21:42 18/04/20
Chuyện này cũng chỉ có thể dùng phong hồi lộ chuyển(lật ngược tình thế, xoay chuyển 180 độ) để hình dung, một nha đầu nho nhỏ thường ngày ít được xem trọng nhất
vậy mà cũng có thể trở mình, thoát khỏi phòng bếp đầy tro bụi, thay đổi
trận địa mà đến hầu hạ thiếu gia, việc này với mọi người mà nói, dù có
cầu xin cũng không được đãi ngộ như vậy!
Có thể ngày ngày bốn mắt nhìn nhau với thiếu gia anh tuấn bất phàm, thực sự là làm
cho một đám nha hoàn xinh đẹp đố kị đến thiếu chút nữa đã xuất huyết cả
dạ dày.
Làm nha
hoàn theo bên người thiếu gia là công việc cực kì dễ dàng, thường ngày
ngoại trừ hầu hạ việc ăn uống mỗi bữa của thiếu gia ra, thời gian còn
lại đều rảnh rỗi, tùy nàng thích làm gì thì làm cái đó.
Nếu thiếu
gia đúng lúc có việc gấp hoặc ra ngoài làm việc, vậy càng là “Trong nhà
không có bề trên”, sẽ thong dong vui sướng đến muốn bay lên tận trời.
Gặp được chuyện như vậy, làm cho tất cả mọi người đều nhìn đến đỏ cả mắt.
Tuy rằng,
nàng từng nghe mấy vị trưởng bối ở trong phủ cũng tương đối lâu nói
thiếu gia vô cùng nghiêm khắc, dặn nàng phải cẩn thận mọi việc, đừng làm thiếu gia tức giận. Nhưng nàng lại không thấy vậy nha! Nàng cảm thấy
thiếu gia tốt lắm, một chút cũng không khó ở cùng, như lần trước, nàng
nói hắn hay tính toán, khó ở cùng, còn nói hắn nói bậy rất nhiều, hắn
cũng đều rộng lượng tha thứ cho nàng, vậy mà sao ai cũng nói về hắn như
là rất đáng sợ thế? Chắc là bọn họ đã hiểu lầm hắn rồi, lần sau nếu gặp
nhóm đại thúc, đại thẩm, nàng nhất định phải nói rõ với họ mới được.
Bưng chén canh ngân nhĩ ướp lạnh đi đến thư phòng, nàng vừa nghĩ vừa tự nói với chính mình.
Nàng cũng không hiểu vì sao mình lại để ý đến chuyện này như vậy, nhưng mà nàng không thích có người nói oan cho thiếu gia.
Cứ đi tới, thư phòng đã ngay trước mắt.
Lần này,
nàng đã không lạc đường nữa rồi, mới đầu, thiếu gia luôn phải ôm bụng
đói chờ cơm nước của nàng, thế nhưng hắn cũng không có trách nàng nga!
Ngay cả mắng một câu cũng không, hại nàng cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Hắn lại còn cười nàng, hơn nữa là ra sức, ra sức cười nhạo.
Giống như
mấy ngày mới bắt đầu kia, hắn đều nói: “Cuối cùng cũng tới rồi sao? Chậm chút nữa có lẽ ngươi sẽ vừa kịp lúc quét mộ thắp hương cho ta rồi.”
Cái gì chứ! Nàng bất quá chỉ trễ có một canh giờ, làm gì mà khoa trương đến vậy.
Mấy ngày tiếp theo, hắn lại nói: “Thật đáng tiếc, thương hải không biến tang điền (biển xanh không biến thành ruộng dâu), còn ta, vẫn chưa chết đói nha!”
Kế tiếp
nữa, hắn sẽ cười mỉa nói với nàng: “Không tệ nha, có tiến bộ, ta còn
tưởng rằng mình sẽ phải đợi đến sông cạn đá mòn chứ!”
Mãi đến hôm nay, khi cái đầu dưa chuột nho nhỏ của nàng cuối cùng đã có thể nhớ
chính xác phương hướng cùng kết cấu kiến trúc của Quan Phong Uyển, đồng
thời đem thức ăn đến trước mặt hắn đúng giờ, hắn lại ngang nhiên ra sức
dụi dụi hai mắt mình vài cái, sau đó nhìn nàng giống như nhìn thấy quỷ.
“Không thể nào? Ta rõ ràng không có đói đến mê man nha! Sao lại xuất
hiện ảo giác nghiêm trọng như thế?”
Đây là sỉ nhục người khác đúng không? Cứ như nàng phải ngốc nghếch như heo mới là bình thường vậy.
Phải biết
rằng thiếu gia đã lâu không được ăn đúng giờ, cho nên nàng đương nhiên
có thể hiểu được vì sao khi hắn nhìn thấy thức ăn lại có dáng vẻ cảm
động đến thiếu chút nữa đã chảy nước mắt mà khóc rống lên.
Còn nữa,
nếu đổi lại là người khác, với người không thông minh lắm như nàng,
tuyệt đối không thể thiếu một trận trách phạt nghiêm khắc, chứ sao có
thể dung túng nàng lâu như vậy, thế mà thiếu gia lại không vậy, tuy rằng mồm miệng xấu xa thích trêu chọc nàng, nhưng hắn rất rộng lượng với
nàng, cho nên sao nàng có thể không thích hắn cho được?
Bất kể như
thế nào, nàng cũng thật sự rất vui vẻ vì có thể ở lại hầu hạ bên cạnh
hắn, thiếu gia tốt như vậy, bảo nàng hầu hạ hắn cả đời nàng cũng cam
tâm.
“Thiếu gia” Nàng khẽ lên tiếng gọi, ló đầu vào nhìn.
“Không đi lạc nữa sao, thật đáng vui mừng nha.” Khuất Dận Kỳ tùy ý liếc nhìn nàng một cái, lại dời tầm mắt trở lại trang sách.
“Chuyện đó
đã lâu như vậy rồi, thiếu gia đừng luôn mang chuyện này ra trêu chọc
người ta nữa!” Nàng nhảy vào, chu cái miệng nhỏ nhắn hét lên kháng nghị.
“Cẩn thận canh ngân nhĩ hạt sen của ta.” Khuất Dận Kỳ nhàn nhạt nói một câu, thuận tay lật xem trang sách kế tiếp.
“Dạ, nô tỳ tuân mệnh –” Âm cuối kéo ra thật dài, nàng nhăn nhăn chiếc mũi thanh tú, dáng vẻ ngây thơ dâng canh ngân nhĩ lên.
“Ngươi, nha đầu này.” Khuất Dận Kỳ liếc nàng một cái, bưng cái chén sứ múc ngân nhĩ trắng trong cho vào miệng.
Nàng nâng đôi má thơm mát, chớp mắt to lại gần hắn: “Thế nào, có ăn được không?
“Độ ngọt vừa phải, ngân nhĩ cho vào miệng cảm giác không tồi, hạt sen cũng nấu vừa đúng.”
Hắn bình luận xong, sau đó nâng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tỏa sáng trước mắt “Thế nào, ngươi cũng muốn ăn sao?”
“Không phải.” Nàng hơi thè chiếc lưỡi hồng hồng, dáng vẻ cực kì đáng yêu.
“Thật
không? Muốn ăn cứ việc nói thẳng nha! Ta cũng không phải người nhỏ mọn
như vậy. Đừng để đến lúc nước miếng rơi đầy đất, vậy mất mặt lắm đó.”
“Thực sự
không phải mà!” Nàng phồng mang trợn má ra sức thanh minh. “Người ta chỉ muốn biết canh ngân nhĩ hạt sen ta làm có hợp khẩu vị của người hay
không mà thôi.”
Vốn cũng không muốn nói ra, nhưng mà hắn lại hình dung nàng giống như quỷ tham ăn vậy, thật rất mất mặt.
“Cái này là ngươi làm?”
“Phải!” Nàng cười ngọt ngào.
Một tia sáng không tên lướt qua trên mặt Khuất Dận Kỳ, nhanh đến khó có thể bắt được.
Tiểu nha đầu động lòng xuân rồi!
Việc này,
kỳ thực nàng chỉ cần dặn phòng bếp một tiếng là được, nhưng nàng lại có
tâm tình vì hắn mà tự chuẩn bị tất cả, ai có thể nói trong lòng nàng hắn không có vị trí nào đó chứ?
“Muốn lấy lòng ta sao?”
Lấy lòng?Nàng nhăn nhăn đôi mày thanh tú.
Không phải
vậy, nàng đơn thuần chỉ là muốn đối xử thật tốt, thật tốt với hắn mà
thôi, cho dù hắn không phải là thiếu gia, nàng cũng sẽ làm như vậy.
Nhưng mà việc thế này phải nói thế nào đây? Cảm thấy rất khó xử.
Vậy…Bỏ đi, cứ nói theo lời của hắn cũng có sao đâu chứ?
“Phải, phạm pháp sao?”
Khuất Dận Kỳ tựa như nghiền ngẫm mà nhíu mày. “Tiểu nha đầu lớn mật! Nhưng mà những
lời này lại không chút nào giống như lấy lòng, ngược lại giống như khiêu khích vậy!”
Gì? Như vậy cũng coi là phạm thượng sao? Thiếu gia này thật là rắc rối.
“Nếu không
thì phải thế nào?” Nàng nghiêng đầu, thật hao tâm tổn trí tự hỏi. “Người cứ nói thẳng cho tôi biết, tôi phải nói thế nào mới đúng.”
Khuất Dận Kỳ cười một tiếng, nha đầu này thật là đơn thuần đến mức hoàn toàn không nhìn ra sự hiểm ác đáng sợ của nhân gian.
“Lại cười
tôi sao?” Nàng vẫn luôn thật thắc mắc, vì sao thiếu gia lại chỉ định
nàng tới hầu hạ hắn, hắn hẳn là biết đầu óc của nàng không được thông
minh cho lắm, cho dù trước kia không biết, thì sau cũng hiểu rồi mới
đúng, vậy mà hắn vẫn không đuổi nàng đi,
càng chặt. Không phải vì lời nói của nàng, mà là…… không được! Hắn thật
sự nhịn không được nữa!
Xoay người, hắn cố gắng đem chuỗi ý cười nuốt lại trong bụng.
Vẻ mặt của thiếu gia rất cổ quái nha!
Nô Nhi nháy mắt mấy cái, không hiểu mà nhìn lưng hắn đã quay đi, thấy hai vai hắn run rẩy lợi hại.
“Có chuyện gì vậy? Thiếu gia.” Nàng vòng đến trước mặt hắn hỏi.
Khuất Dận Kỳ nhìn nàng một cái, lại quay mặt đi chỗ khác, vẻ mặt càng thêm kỳ quặc. “Không có gì.”
“Tôi không tin. Nếu không người đã không có vẻ mặt này, giống như táo bón
vậy.” Nô Nhi chưa từ bỏ ý định quấn lấy hắn, kéo kéo ống tay áo của hắn, không tìm ra một đáp án thì không chịu.
Khuất Dận Kỳ vừa nghe, rốt cuộc không nhịn được nữa mà cất tiếng cười to, cười đến ruột sắp thắt lại.
“Mặt…… mặt…… ngươi……”
“Mặt tôi làm sao?” Nô Nhi không tự giác lại sờ sờ.
“Ngươi…… Ha, ha, ha…… Không sao, một chút cũng không sao……」
Gạt người! Đã cười đến nói không ra lời rồi, làm gì có chuyện không sao.
“Thiếu gia!” Nàng không bỏ qua mà gào lên. “Đừng cười nữa, mau nói người ta biết đi!!”
“Ta không nói.”
“Thiếu gia!”
“Kêu tổ gia gia cũng vậy thôi.”
“Đừng như vậy nữa –” Nàng lại đến gần hắn thêm một bước.
“Ngươi đừng lại đây.” Khuất Dận Kỳ trừng mắt nhìn tay nàng. Một góc ống tay áo đã bị nàng ‘nhúng chàm’
rồi, hắn cũng không muốn mở rộng thêm tình trạng tai nạn nữa.
Nô Nhi theo tầm mắt của hắn nhìn xuống, thấy một đôi tay dính mực đen, lại nhớ đến nàng đã vô số lần quệt lên mặt…… Trong nháy mắt, nàng bừng tỉnh đại ngộ, rốt cục hiểu được thiếu gia đang cười cái gì !
“Đáng ghét, sao người không nói sớm!”
“Ta còn đang hoài nghi đấy! Ngươi đã đem toàn bộ mực trong nghiên đổ lên mặt sao?”
Nghe hắn vừa nói như vậy, Nô Nhi đã có thể tưởng tượng khuôn mặt này có bao nhiêu buồn cười rồi.
“Người thật là xấu bụng.” Thấy mà cũng không nói với nàng, còn cười nhạo nàng.
Nô Nhi bĩu môi quay mặt đi, bắt đầu giận dỗi.
“Tức giận rồi sao?” Khuất Dận Kỳ tiến lại gần nàng, trêu đùa nói.
“Không để ý đến người.” Hất cằm nhỏ, rất có cá tính mà không nhìn hắn.
Chưa từng có nha hoàn nào kiêu ngạo hơn nàng, nàng hình như đã quên ai mới là chủ tử.
“Ngươi xác định?” Nụ cười tà khác thường lộ ra trên mặt Khuất Dận Kỳ, đáng tiếc nàng không thấy được.
“Phải.” Nàng kiên định nói, nàng rất có cốt khí, nói không để ý tới hắn liền tuyệt đối không thay đổi tâm ý.
Nhưng Nô Nhi lại không ngờ rằng…… Một đôi cánh tay dài lại từ phía sau vươn
đến, kéo nàng vào trong một bờ ngực ấm áp rắn chắc, hơi thở nam tính
thuộc về hắn, lập tức liên tục chặt chẽ vây quanh nàng…… Như là bị sét
đánh trúng, đầu nhỏ của Nô Nhi trống rỗng.
Hắn, hắn, hắn…… đang làm cái gì vậy!
Thiếu gia sao có thể ôm nàng? Lại còn…… dùng phương thức thực dịu dàng này ôm nàng…… xoay người nàng lại, hai tay Khuất Dận Kỳ không chút nào định rời khỏi eo nhỏ của Nô Nhi. “Vẫn không định để ý đến ta sao?”
“Ách……” phải nói gì đây? Nàng đã sớm mất đi khả năng suy nghĩ.
Chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ý loạn tình mê, dưới đáy lòng Khuất Dận Kỳ lạnh nhạt cười châm biếm.
Chưa một nữ nhân nào có thể tránh được lưới mê tình mà hắn giăng ra, tiểu nha đầu thanh thuần trước mắt cũng như vậy!
Bầu không khí mờ ám như có như không là có thể làm cho tâm hồn nữ nhân mê loạn nhất, điểm ấy, hắn cũng rất rõ ràng.
“Ta đây cứ ôm mãi, ôm đến khi ngươi chịu để ý ta mới thôi!”
Cái gì? Vậy còn phải ! Nô Nhi vội vàng kêu lên: “Được rồi, được rồi, tôi để ý đến người.”
“Như vậy ư.” Hắn gật đầu một cái. “Nếu ngươi đã định để ý ta, vậy hẳn cũng không để ý chuyện ta ôm mới đúng.”
“Sao có thể như vậy! Người nói không giữ lời, tiểu nhân!” Nô Nhi oa oa kêu to.
Hắn cũng không có ôm quá chặt, nhưng mà nàng chính là cảm thấy sắp không
thể hít thở, tim đập rất nhanh, rất nhanh, nàng cũng không hiểu sao lại
như vậy, chỉ biết nếu còn để hắn ôm tiếp nữa, nàng sẽ sinh bệnh.
“Ngươi nha, ngốc trong ngốc!” Hắn cười khẽ, hơi buông lỏng tay, nhưng vẫn
không buông ra, nâng tay lên hết sức dịu dàng lau nhẹ mặt nàng.
Bây giờ lại là…… tình trạng gì?
Nô Nhi chớp mắt to trong suốt. Bàn tay to trượt trên khuôn mặt, cực nhẹ,
cực mềm, giống như đang che chở cái gì đó, rất giống cái gọi là…… ‘tình
cảm dịu dàng’ gì đó…… Hại nàng đầu váng mắt hoa, giống như say rượu vậy.
Nhưng mà, cũng không đúng nha, thiếu gia làm sao có thể…… nàng…… chứ! Không
ổn rồi, nàng cái gì cũng không nghĩ được, nàng sắp ngất xỉu mất rồi……