Luyến Nô

Chương 4 :

Ngày đăng: 21:42 18/04/20


“Nô Nhi, không đến ăn chút gì thật sao?” Khuất Dận Kỳ mỉm cười, mắt liếc về phía tiểu nữ nhân đang ở bên bệ cửa sổ bận bịu cả buổi sáng.



“Không cần.” Nô Nhi đáp trả rất dứt khoát, tiếp tục vùi đầu chăm chỉ.



“Lại đây đi, đừng ngược đãi văn phòng tứ bảo nữa. Ta đặc biệt để phần món

bánh gạch cua phù dung ngươi thích nhất này, ngươi không ăn ta sẽ ăn hết đó!” Hắn không từ bỏ ý định mà lặp lại lần nữa.



“Cẩn thận biến thành con heo mập.” Nàng lạnh nhạt nói, đầu cũng không quay lại.



“Vậy cũng là do ngươi làm hại. Ta mà không lấy được thê tử, ngươi phải hoàn toàn chịu trách nhiệm đó.”



Mới không đâu! Nô Nhi biết rõ, thiếu gia có rất nhiều người thích, hơn nữa

các nàng ấy còn rất xinh đẹp, mọi người cũng đều biết như thế.



Nhưng mà, không hiểu vì sao, nghĩ đến đó, trong lòng nàng liền tuôn ra vị chua, rất không thoải mái.



Từ sau khi thiếu gia ôm nàng, nàng liền không hiểu vì sao cứ mỗi lần nhìn

thấy hắn, tim liền không nghe lời mà đập loạn xạ, hại nàng nhìn hắn cũng không dám.



Nàng sinh bệnh rồi ư? Nếu không vì sao lại có cảm giác phút chốc thì chua

chát, phút chốc lại ngọt ngào? Giống như một kẻ ngốc vậy.



Thấy Nô Nhi vẫn không để ý tới hắn, không còn cách nào, Khuất Dận Kỳ đành phải chủ động đi về phía nàng.



“Đừng phí sức nữa, ngươi có viết thêm một trăm năm, cũng không có ai nhận ra

đó là chữ gì đâu.” Miệng người xấu chính là như vậy, vừa mở miệng liền

làm tổn thương người khác.



“Người tránh ra đi, đừng quan tâm đến tôi, tôi nhất định phải luyện tốt chữ

này.” Nô Nhi càng cúi thấp đầu hơn, gần như muốn dính lên trên trang

giấy.



Tiểu nha đầu đang trốn hắn đây mà!



Sắc bén như hắn, sao lại không nhìn ra tia tình cảm ngượng ngùng khó nói kia.



Hắn lắc lắc đầu, thật sự nhìn không được nữa, mới lên tiếng nói: “Đó là bút nha, ngươi tưởng ngươi đang cầm kim thêu hoa sao?”



“Đều như nhau thôi!”



“Sao như được.” Hắn vươn tay, chuyển ngón giữa của nàng qua vị trí thích

hợp. “Như vậy mới có thể viết chuẩn xác mỗi một đường nét.”



“À.” Nô Nhi cúi đầu đáp lời, ngay cả hít thở cũng không dám quá dùng sức, sợ hít phải quá nhiều mùi hương của hắn, “bệnh tình” lại càng nghiêm trọng hơn.



Thảm rồi, thảm rồi, đầu lại bắt đầu đông đặc, nàng sắp thở không nổi rồi……

Mỗi lần hắn vừa tới gần thì nàng liền như vậy, bây giờ…… phải làm sao

đây?



“Ta nghĩ, vấn đề là ở thứ tự viết các nét.” Hắn đột nhiên thốt ra một câu.

“Ngươi không có chữ nào là viết đúng thứ tự các nét, khó trách viết ra

chữ không thể đọc được.”



“Ách……” Làm ơn đi, chuyện quan trọng bây giờ không phải là thứ tự viết các nét, mà là nàng có thể thuận lợi sống sót được tiếp hay không đây? Hắn làm

gì mà càng tiến càng gần vậy, muốn cùng nàng cướp không khí à? Nàng thở

cũng khó khăn rồi này.



Cúi thấp người, Khuất Dận Kỳ như có như không mà áp sát nàng, tay to của hắn phủ lấy tay mềm mại,

cực kỳ dịu dàng mà dẫn dắt nàng viết tên mình. “Nhìn cho rõ nha!”



Từng nét từng nét, nhẹ nhàng chậm chạp rơi trên giấy mực, đồng thời, cũng khắc sâu vào đáy lòng thiếu nữ chớm yêu.



Nô Nhi mở to mắt, cố gắng muốn tim mình đừng mọc cánh, giữ tầm mắt dính

chặt trên mặt giấy, không được cảm nhận cái gì khác, nếu không, tim

không khống chế được có thể sẽ hưng phấn mà nhảy ra khỏi ngực mất.



Viết viết, một chữ ‘Dận’ còn chưa hoàn thành, hắn đã vô cớ tạm dừng lại.



Nô Nhi nghi hoặc định quay đầu, nhưng mà, cánh tay trái của hắn không biết từ lúc nào đã vòng ở thắt lưng nàng, cố sức co rụt lại, bỗng có tiếng

nói nhỏ: “Đừng động!”



Hai chữ ngắn ngủn, lại dường như có ma lực vô tận, làm nàng sửng sốt.



Hắn tựa lên đầu vai mảnh khảnh của nàng, khuôn mặt dán ở bên gáy nàng, nhắm mắt lại, dùng giọng nói nhỏ đến gần như không nghe thấy mà nỉ non:

“Ngươi tin không? Hiện giờ trong đầu ta chỉ có một ý niệm — cứ cùng

ngươi tựa vào nhau thế này, không bao giờ buông tay nữa.”



Hắn, hắn đang nói cái gì vậy? Thật sự là hắn đã nói những lời này sao? Hay chỉ đơn thuần xuất phát từ ảo tưởng của nàng?



Tiêu rồi, nàng sắp rối loạn tinh thần rồi.



“Thiếu…… Thiếu gia……” Nàng lắp bắp gọi.



Khuất Dận Kỳ hơi hơi cử động, chợt buông tay ra khỏi.



“Không có gì, ngươi tiếp tục luyện chữ đi!” Sau đó, hắn cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng bước đi.



“Thiếu……” Hắn một câu cũng không giải thích với nàng, Nô Nhi ngây ngẩn nhìn

phương hướng hắn biến mất, cảm giác ngực trống trơn, giống như đã rớt

cái gì đó…… Bệnh của nàng có phải thật sự rất nặng, rất nặng rồi hay

không? Mà cảm xúc này lại đến từ chính thiếu gia thì nó đại diện cho cái gì đây?



Nàng không hiểu, lòng nàng trước kia chưa bao giờ từng tràn ngập cảm xúc như vậy, nàng quan tâm quá mức đến một người, vì hắn mà mê loạn, vì hắn mà

biến đổi tất cả buồn vui…… có lẽ…… bởi vì trong lòng nàng thiếu gia đã

trở nên vô cùng, vô cùng quan trọng, cho nên nàng mới thành ra như thế

hay không? Nếu vậy không phải ý là — nàng thích thiếu gia rồi sao?


“Thượng tà! Ngã dục dữ quân tương tri, trường mệnh vô tuyệt suy, sơn vô lăng,

giang thủy vi kiệt, đông lôi chấn chấn, hạ vũ tuyết, thiên địa hợp, nãi

cảm dữ quân tuyệt……” (*) Ngâm vịnh xong nội dung nàng chỉ, hắn cười cười nhướng mi. “Nàng đang muốn ám chỉ gì với ta sao?”



(*) Đây là đoạn dịch của Điệp luyến hoa @thivien.net: ‘Hỡi trời! Ta nguyện

với chàng tương tri, mãi mãi chẳng phân ly, núi chưa mòn, sông chưa cạn

kiệt, đông vang sấm dậy, hè mưa tuyết, trời đất hợp, mới cùng càng ly

biệt.’



“Ám chỉ?” Nàng nghiêng đầu suy nghĩ. “Đó nghĩa là gì?”



Thấy trong đôi mắt sáng long lanh của nàng có một mảng hoang mang, hắn khẳng định rằng nàng thật sự không hiểu rõ.



Đằng hắng cổ họng, Khuất Dận Kỳ nghiêm trang nói: “Ý của bài thơ này muốn

nói, có hai người, bọn họ có mối thù không đội trời chung, luôn tìm điểm yếu của đối phương để tấn công lẫn nhau, nếu như tuổi thọ của bọn họ

quá dài, liền nguyền rủa , mãi cho đến khi núi mòn, nước sông đều cạn

kiệt, sấm vang vào mùa đông, mưa tuyết vào mùa hè, trời đất đều hợp làm

một, vẫn dứt khoát phải so đao đến cùng……”



“Oa, có thù hận đáng sợ như vậy sao?” Nô Nhi nghe xong liền sửng sốt.



“Nàng tin là thật ư?” Khuất Dận Kỳ tuôn ra một tràng cười to, nếu không phải

hắn ôm chặt thắt lưng Nô Nhi, nàng ắt hẳn đã bị rung động mà ngã từ ghế

dựa xuống rồi.



“Nếu không thì là gì?” Nàng thấy theo mặt chữ thì giải thích của hắn thật sự rất hợp lý nha!



“Đó là một thủ thơ gần giống như thơ tình thề non hẹn biển, tiểu ngu ngốc!”



“Khác nhiều như vậy ư?”



“Thật ra là cùng một loại mà có hai nghĩa.” Hắn đột nhiên nói. “Sau khi đối

phương trở thành người nàng một lòng một dạ trao tình cảm chân thành

rồi, hắn chẳng phải sẽ trở thành điểm yếu trí mạng nhất của nàng sao?

Nếu hắn muốn làm nàng đau lòng, đó là chuyện dễ như trở bàn tay. Mặc kệ

là tình hay là thù, cũng nhất định dây dưa ngươi chết ta sống, mãi đến

cuối sinh mệnh.”



Chính như tình cảnh của Nô Nhi giờ phút này, sau khi nàng có tâm tình như

trên thủ thơ này xong, thì đó cũng là bắt đầu thống khổ không bờ bến. Nô Nhi nghe mà hiểu lờ mờ. Vì sao nàng lại cảm thấy, hắn như là đang

khuyến cáo nàng, đừng bỏ ra nhiều quá, tránh để bị tổn thương vậy?



Đúng thế! Vì sao?



Khuất Dận Kỳ cũng tự hỏi.



Đó không phải mục đích của hắn ư? Vì sao trước khi hắn tổn thương người,

còn hảo tâm muốn nàng nên sớm phòng bị, không đành lòng tổn thương nàng

quá sâu?



Hắn cho tới bây giờ cũng không phải một người hiểu được từ ‘nương tay’, thế mà trong lúc không để ý, lại có rất nhiều cảm xúc không thể lý giải đối với nàng, hắn rốt cuộc là làm sao vậy?



“Tôi nghe không hiểu lắm……” Nàng cúi đầu nói ra nghi vấn. Kia chỉ là một thủ thơ rất đơn thuần, không phải sao? Nhưng vẻ mặt của hắn lại cực kỳ phức tạp, nàng một chút cũng không hiểu.



“Nói cho ta biết, Nô Nhi. Nàng có yêu ta không?” Khuất Dận Kỳ cầm lấy quyển

sách trên tay nàng, để nàng tựa vào bờ ngực hắn, hai người ngả vào nhau.



“Yêu?” Đó là chữ chưa từng xuất hiện trong sinh mệnh nàng, Nô Nhi cảm thấy khó hiểu. “Có giống nghĩa với thích không?”



“Không giống nhau. Thích, có thể cùng lúc không chỉ có một đối tượng, còn yêu, lại là cố chấp cùng một lòng một dạ không thay đổi, đó là một loại tình cảm ở mức cao nhất, tình cảm đó kéo dài trọn đời trọn kiếp.”



“Tôi hiểu rồi, cũng giống như tôi đối với người thôi!” Nghe xong giải thích của hắn, Nô Nhi lộ ra nụ cười hồn nhiên vui vẻ.



Biểu đạt tình cảm thẳng thắn trực tiếp biết bao, nàng thậm chí chưa từng nói ra một chữ ‘yêu’, lại vẫn làm hắn — cảm động.



Khuất Dận Kỳ xoa khuôn mặt mềm mại, lệch người liếm mút vành tai xinh xắn

tinh tế của nàng. “Ta muốn nàng nói ra, thật nghiêm túc mà nói một lần.”



“Tôi rất yêu, rất yêu người!” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn. “Người cũng vậy chứ?” Nàng còn nhớ hắn từng nói thích nàng, cũng là cái loại thích ở mức cao

nhất này sao?



Khuất Dận Kỳ tránh né không đáp, cẩn thận liếm hôn gáy tuyết trắng, dừng ở

cánh tay mảnh mai, theo đường cong tỉ mỉ chuyển động lên trên, cầm lấy

khối mềm mại đẫy đà trước ngực.



Nhận ra chuyện hắn đang làm, Nô Nhi khẽ thở gấp một tiếng. “Thiếu gia……”



“Suỵt, đừng nói, chỉ cần cảm nhận.” Tay to của hắn dò xét đi vào bên trong vạt áo hỗn độn của nàng, cách áo giữa, xoa nhẹ bộ ngực sữa mềm mại trắng

trẻo.



Nhưng mà…… thật kỳ lạ.



Có điều, Nô Nhi cuối cùng vẫn không thể nói ra khỏi miệng, bởi vì mê loạn đã thay thế tất cả tri giác.



Càng lúc càng điên cuồng trêu đùa, trong cơ thể nàng sinh ra một luồng thủy

triều xa lạ, ngoại trừ tựa vào hắn, nàng cũng không còn có thể suy nghĩ

được gì.



Xúc cảm tốt đẹp như thế…… Ông trời! Khuất Dận Kỳ thật không dám tin tưởng,

chỉ là chạm vào nàng, hôn nàng như vậy, hắn liền gần như sắp mất hồn.



Nàng có một thân thể vô cùng tốt, đây là chuyện hắn đã sớm biết, da thịt mềm mịn như nước, tựa như một khối ngọc xinh đẹp ấm áp, trắng trong óng

ánh, đặc biệt có thể làm nam nhân mất hồn.



Không vì diễn kịch, không vì đoạt lấy, trong phút chốc, hắn mãnh liệt khát vọng một nữ tử –