Ly Hôn

Chương 10 :

Ngày đăng: 06:22 19/04/20


Lúc Cận Viêm tìm được Tưởng Khâm thì anh đang dựa người vào cửa sổ khu vực được phép hút thuốc, phía sau là những ánh hải đăng phồn hoa ngàn dặm.



Thấy trong tay anh đang cầm một điếu Marlboro, Cận Viêm lặng lẽ đút tay vào túi quần lấy ra một gói Vân Yên, châm thuốc xong đưa đến.



“Sao anh mang theo thuốc này?” Tưởng Khâm đổi thuốc cho hắn, chầm chậm phun ra một làn khói trắng, nâng cằm lên theo hướng đại sảnh hỏi: “—- Ký với cô ta bao nhiêu tiền?”



“Hợp đồng là 200 vạn, cát xê 91 vạn.”



“Tôi cho anh 200 vạn, hủy hợp đồng với cô ta được không?”



Cận Viêm nhìn sâu vào mắt anh, hỏi: “Anh cho em 200 vạn, hủy hợp đồng xong, chúng ta không nói chuyện ly hôn được chứ?”



Tưởng Khâm vì vậy im lặng.



Cận Viêm không nhịn được hỏi: “Vừa rồi cô ta nói gì với em?”



“……. Không có gì. Nói tôi đừng trách anh chuyện trước đây. Tuy rằng bản thân hành động ngu xuẩn, nhưng lại tương đối xinh đẹp, làm tôi cảm thấy ngoài ý muốn.”



Cận Viêm cười lạnh: “Bởi vì em không biết, cô ta rất ranh mãnh, cho đến bây giờ những chuyện xảy ra sau khi anh say rượu đều tự cô ta nói. Còn chuyện gửi tin nhắn cho em nói đã có, anh không tin đàn bà mang thai dễ như vậy được. Ngày xưa lúc thụ tinh trong ống nghiệm phải mất bao lâu mới có được một Lê Mông?”



Tưởng Khâm vẩy tàn thuốc, thờ ơ nói: “Lòng người như vậy, cũng không có gì kỳ lạ.”



Anh dừng lại một chút, bỗng hỏi: “Cô ta nổi tiếng nhanh như vậy, lúc đó Vệ Hồng cũng không theo kịp, chắn hẳn là phải có người hậu thuẫn.”



Cận Viêm nhất thời không biết nói gì, chỉ cúi đầu hút thuốc, sau một lúc mới trầm giọng nói: “Anh nghĩ em có thể đoán được.”



“Sao?”



“Em cũng biết anh có rất nhiều anh em, ngày xưa làm chuyện gì cũng không nương tay, kết quả không ai có lấy một mụn con. Chỉ có chị anh sinh ra được một thằng con trai độc nhất, cưng chều nó như châu như bảo suốt hai mươi năm liền, ngày nào cũng ăn chơi đàn đúm không biết làm gì, lớn tướng rồi vẫn quấn lấy nữ sắc. Anh cả, anh hai cũng không dám giao việc cho nó giải quyết, sợ đến một ngày nó sẩy tay sẽ làm gia nghiệp mất trắng.”



“Bắt đầu từ năm ngoái, thằng nhóc này điên cuồng mê đắm Từ Hiểu Tuyền, ngày nào cũng nhắc tới như bị ma ám, còn đưa cô ta rất nhiều tiền, khóc lóc chạy tới xin anh cho cô ta được diễn. Lúc đó chị anh điên tiết lên, lôi thằng nhóc ra đánh một trận… Anh vừa định đi tìm Từ Hiểu Tuyền, kết quả nó ở nhà nháo loạn đòi tự sát.”



Cận Viêm chưa bao giờ nói cho Tưởng Khâm chuyện trong giới hắc đạo, hắn ở bên ngoài trông thấy người ta bị chém tay rút gân mặt không đổi sắc, vậy mà về nhà ở trước mặt Tưởng Khâm, trồng một chậu hoa bị chết cũng đau lòng cả ngày. Sau đó Tưởng Khâm sai Lê Mông lén đi mua một chậu hoa giống y đúc về, sợ Cận Viêm thương tâm quá nhiều.



Thực tế là, khi ấy chị của Cận viêm không chỉ có “muốn tìm Từ Hiểu Tuyền” mà còn dẫn theo vài hộ sĩ đi tìm cô ta. Mấy ông anh có cùng mối hận, có tiền bỏ tiền, có sức bỏ sức, Cận Viêm phải tự mình trả lại miếng đất ngon nhất, suýt nữa thì lên taobao tìm một cái hũ đựng tro.



Nhưng còn chưa động thủ thì thằng nhóc ở nhà đã lấy dây thừng ra thắt cổ, lúc đưa đến bệnh viện vừa khóc vừa làm loạn, trạng thái điên cuồng.



Cả nhà đều bị nó dọa, dù sao cháu trai cũng là cháu trai, ngày xưa các anh em nội chiến tạo nhiều nghiệt chướng nên đời thứ ba chỉ có hai mụn duy nhất, không thể vì một đứa con gái mà để thằng nhóc khổ sở được.



Vì thế Từ Hiểu Tuyền may mắn thoát chết — không chỉ may mắn thoát chết mà còn có địa vị hơn, không một ai dám ra tay với ả, nếu không thằng nhóc sẽ nhảy lầu cho bọn họ xem thật.



Tưởng Khâm thấy thú vị hỏi: “Vậy thằng nhóc có biết cô ta có một chân[1] với cậu mình không?”



[1] Có một chân: dân TQ ám chỉ hành động ngoại tình có qhtd.)



Cận Viêm cười khổ thấp giọng nói: ‘Em hãy tha cho anh đi.”



Khu vực hút thuốc tĩnh lặng, có mấy diễn viên nhỏ thấy họ đứng ở cửa sổ hút thuốc nói chuyện, rất muốn tìm cách đến gần, thế nhưng co rúm người không dám làm gì thiếu suy nghĩ.



Tưởng Khâm hút xong điếu Vân Yên, tiện tay dập thuốc bên cửa sổ: “Tôi quay lại ăn chút gì, anh cứ tự nhiên đi.”
“……Hả?!”



“Lúc đầu em còn tưởng vợ hắn dùng thuốc phiện! Tưởng Khâm đúng là như dự báo thời tiết! Em nói anh mau chóng bỏ vụ này đi, Tưởng Khâm mà ra mặt thì em cũng không ngăn được đâu!”



Cận Vệ Quốc há to miệng, một lúc sau dùng tay làm động tác kéo khóa miệng, nói: “Anh đây quay về đốt hết thuốc.”



“Tốt nhất anh mau làm đi, bằng không Tưởng Khâm nhất định giúp anh đốt sạch.”



Cận Vệ Quốc gật đầu lia lịa, bỗng rối rắm hỏi: “Này… Cậu lại tiếp tục chịu nghẹn à?”



Cận Viêm cười khổ một tiếng, không nói gì.



“Cứ như vậy cũng không được, hay để anh tìm cậu ta nói chuyện. Như vậy làm sao mà sống, cậu cmn đã biến thành thằng sợ vợ mà cậu ta còn nháo loạn cả ngày? Anh cả khuyên giải giúp hai đứa, dù thấy mặt cháu cưng thì cũng không thể một đập vỡ đôi được.”



“…..Em thấy anh vẫn là nên nghỉ ngơi đi.” Cận Viêm sao dám để người như anh cả “khuyên bảo” Tưởng Khâm, khoát tay nói: “Em dâu anh em là người hiểu nhất, tìm ra mọi chuyện thì… Tối nay em về nhà nói chuyện lại với cậu ấy.”



Cận Vệ Quốc vẫn còn muốn giúp đỡ, nhưng lại bị Cận Viêm khuyên nên về, hai anh em ngồi thưởng thức trà một lúc, chưa ăn cơm đã giải tán.



Tưởng Khâm không biết mình vừa thoát khỏi một kiếp nạn, tan sở xong đắn đo về khách sạn.



Nhưng khi anh vừa bước ra khỏi cửa văn phòng đã thấy Lê Mông nghiêm mặt ngồi trên bậc thang vểnh đuôi, vừa thấy anh đã ba chân bốn cẳng nhào đầu vào, nói: “Mẹ——–!”



Tưởng Khâm lập tức lách người, Lê Mông nhào đầu vào tường suýt chảy máu mũi.



“Mẹ không thương con…” Lê Mông bịt mũi lại, mếu máo nói: “Ngay cả mẹ cũng không cần con…”



Thật ra sức mạnh của cái nhào đầu kia trừ Cận Viêm ra thì không ai có thể kháng cự được, mà Cận Viêm lúc đó cũng suýt phun hết ruột gan phèo phổi ra khỏi miệng. Vóc dáng của Tưởng Khâm như vậy, bị bé đâm trúng một cái là mất nửa cái mạng, hai cái thì thăng tiên luôn.



“Lê Tiểu Mông tiểu đồng học,” Tưởng Khâm nói, “Lần sau mà còn để ta thấy con dùng thuốc nhuộm tóc thì cẩn thận ta cạo trọc đầu, không tin cứ thử xem!”



Lê Mông tóc rối bời một màu hồng nhạt oan ức nói: “Còn không phải vì mẹ với Cận Viêm ly hôn sao? Mẹ nghĩ một đứa trẻ đang trong thời kỳ trưởng thành mà gặp phải biến cố gia đình thì còn giữ được phẩm cách tốt đẹp sao? Nếu không xảy ra chuyện gì thì thiếu niên đâu có lạc lối, ngày mai con đem theo dao thái vào Carrefour[5] cướp xôi gà ăn!”



[5] Carrefour: Tập đoàn siêu thị lớn thứ hai thế giới, sau WalMart.)



Tưởng Khâm bắt đầu xắn tay áo lên.



Lê Mông còn chưa kịp hét lên chạy trốn đã nghe thấy tiếng người từ bậc thang vọng lại: “——-Tưởng Khâm!”



Cả hai quay đầu lại nhìn, Phương Nguyên mặc đồng phục cảnh sát, tươi cười vẫy tay với họ.



“Anh đi trực ngang qua đây, không ngờ lại gặp em.” Phương Nguyên vừa nói vừa nhìn Lê Mông, quan tâm hỏi: “——-Con em à? Giống em như đúc, chẹp chẹp, nhìn đôi mắt này.”



Tưởng Khâm không biết trả lời thế nào, chỉ biết cười nhẹ đối phó.



Lê Mông nheo mắt xem xét Phương Nguyên, thấy dáng người cũng cao tương đương với Cận Viêm, cử chỉ tháo vát điêu luyện, giống hệt cảnh sát trong TV, đi trên đường nhất định sẽ có nhiều người ngoái lại nhìn.



Vì thế tiểu thái tử lập tức cảnh giác, các loại tình tiết cẩu huyết trên TV liền hiện lên trong đầu bé, từ “con à, từ nay mẹ sẽ sống với chú này” đến “Lê Mông, gọi ba đi!”



“Tưởng Khâm…….” Lê Mông kéo dài giọng, trong ánh mắt viết một loạt chữ: “Nếu mẹ bắt con gọi hắn là ba thì con sẽ nhảy xuống bậc thang chết luôn cho hai người xem!”