Ly Hôn
Chương 9 :
Ngày đăng: 06:22 19/04/20
Khi Cận Viêm tỉnh lại thì trời đã sáng hẳn.
Lâu lắm rồi mới có một giấc ngủ dài như vậy làm hắn trong lúc mơ mơ màng màng thì cảm thấy có người đang ở bên cạnh mình. Hắn đứng dậy mở to mắt ra, nhìn thấy Tưởng Khâm ngồi ở đầu giường, trên mặt chưa kịp giấu đi sự kinh ngạc.
“Anh làm em sợ?” Cận Viêm xoa nhẹ mặt: “Xin lỗi, anh tưởng là người lạ…”
“…..Không sao.”
Tưởng Khâm đang mặc một cái áo sơ mi ca rô màu xám nhạt màu cao cấp, buông thả hai khuy áo gần cổ vì vừa uống rượu, đôi môi điểm sắc hồng bóng loáng.
Cận Viêm dừng tầm mắt trên đôi môi ấy vài giây, cho đến khi Tưởng Khâm đứng dậy nói: “Tôi đến nói anh biết bữa sáng chuẩn bị xong rồi.”
“……Ừ, cảm ơn.”
Thật may là Tưởng Khâm không ở trong phòng nhiều, nếu không Cận Viêm sẽ phải xấu hổ triển lãm cậu em đang chào cờ buổi sáng trước mặt Tưởng Khâm.
Ở trong phòng tắm vừa nghĩ đến Tưởng Khâm vừa tự mình giải quyết, Cận Viêm trong lòng tức giận vô cùng. Trên thế giới có rất nhiều đàn ông ở ngưỡng ba mươi thờ ơ với người vợ xinh đẹp của mình, nhưng trong đó tuyệt đối không có hắn.
Người muốn có thì không có được, người không muốn có thì cả ngày như ong bướm bay lượn xung quanh khiến Cận Viêm tâm thần phân liệt. Ngày nào giải quyết vấn đề buổi sáng xong hắn cũng nhìn chằm chằm vào gương nghiến răng nghiến lợi thề rằng đêm nay nhất định phải cưỡng bức vợ, nhưng đến đêm rồi hắn lại không thể đối diện với khuôn mặt lãnh đạm của Tưởng Khâm mà ra tay được.
Bữa sáng gồm có trứng chiên, thịt xông khói, trái cây và bánh mì. Tưởng Khâm cầm quyển tiểu thuyết trinh thám lên xem, Cận Viêm gửi mail qua điện thoại, Lê Mông thì lại ăn ngon lành, xột xoạt như heo.
Cái tát ngày hôm qua hiển nhiên không nhẹ, đến hôm nay mặt bé vẫn sưng, Cận Viêm gửi mail xong ngẩng đầu lên nhìn thấy, giật mình nhận ra khuôn mặt kia giống Tưởng Khâm đến mười phần, nhất thời lại đau lòng.
Đây là bạn nhỏ Lê Tiểu Mông bất chấp mọi càn quấy, được Cận Viêm nuông chiều, dù là đầu ngón tay cũng không bị thương tổn do nguyên nhân nào: năm ngoái trong hội nghị bán đấu giá phi pháp bé bắt chước Cận Viêm ký tên lên thẻ tín dụng để mua một bàn cờ vây bằng ngọc giả với cái giá trên trời, chuyện này sau đó lập tức bị lộ, Cận Viêm nổi trận lôi đình, mới chuẩn bị đụng vào gia pháp đã thấy nước mắt bạn nhỏ Lê Mông tuôn ra như mưa, vừa khóc vừa nói “con sai rồi, ba đừng nói với mẹ” quả thực giống Tưởng Khâm khi còn nhỏ như tạc ——- nháy mắt Cận Viêm đã thấy tội lỗi đầy mình, chạy đi mua ngay một ly kem về dỗ con.
“Con no rồi,” Lê Mông đẩy chén đĩa ra, ngoe ngẩy đuôi nói: “Hai người ăn với nhau đi, con tới trường.”
Đột nhiên nhớ ra điều gì, Cận Viêm “khụ” một cái lại nói: “Tối nay ta với mẹ con không về ăn cơm.”
Cận Viêm ngẩng đầu rời mắt khỏi cuốn tiểu thuyết: “Huh?”
“Công ty họp cổ đông hằng năm, em đã đồng ý tham dự rồi.”
Đương nhiên Tưởng Khâm đã quên chuyện này, một lúc sau mới nhè nhẹ “A…..” lên.
“Tan sở xong anh lái xe qua đón em.” Cận Viêm quả quyết: “Cứ như vậy đi.”
Cũng như mọi công ty giải trí khác, Thời Tinh giải trí tiến hành họp hằng năm, hiển nhiên sẽ có những ngôi sao lớn, giới truyền thông, những nghệ sỹ mới tụ họp đến buổi lễ.
Cận Viêm là giám đốc điều hành, nhưng lại cố ý tự mình lái xe đi đón Tưởng Khâm tan sở trước khai mạc, khi hai người đến nơi thì đã trễ, cùng nghỉ ngơi ở đại sảnh đang có một ngôi sao bị dồn ép ký tên.
Tưởng Khâm mang theo máy tính xách tay, mặc tây trang công sở màu xám vội vội vàng vàng bước lên bậc thang, Cận Viêm lên trước nửa bước mở cửa ra, hai người tự nhiên đi qua đại sảnh, bước vào cửa phòng phục trang trước mặt bao người.
Trừ quản lý cấp cao của công ty và một số ít người bên ngoài, dường như không ai nhận ra được Tưởng Khâm, thấy cảnh tượng này đều rất lạ lẫm. Một thực tập sinh khó chịu quay qua hỏi người đại diện: “Anh Ba, người đi cùng Cận tổng là ai vậy, trông thật là ngạo mạn?”
Người đại diện suỵt một cái làm dấu, nhỏ giọng nói: “Đừng hỏi, cứ giả vờ không thấy.”
Tưởng Khâm nhìn bộ dáng của ả, đột nhiên cảm thấy ngu ngốc vô cùng. Không phải là anh chĩa mũi nhọn vào tất cả phụ nữ và ả mà nói, nhưng chuyện của bản thân mình vậy mà nói ra hết từ đầu đến đuôi, mùi vị ngu xuẩn cứ phảng phất đâu đây.
Chợt nhớ đến chương trình hài kịch mà anh xem khi còn nhỏ, vở hài kịch không tiếng động trên màn hình trắng đen, lúc tất cả mọi người đều cười haha thì chỉ có một mình anh nhăn mặt lại nghi hoặc, như đang rơi vào cảnh mộng rối loạn mịt mờ.
Có lẽ không phải là thừa lúc bản thân không phát hiện mà thay đổi diện mạo, Tưởng Khâm nghĩ.
Có lẽ ngay từ đầu đã nhìn nhầm rồi cũng không chừng.
Từ Hiểu Tuyền cười trong chốc lát, ngẩng cao mặt nhìn Tưởng Khâm khoái trá: “Cho dù nói gì đi nữa, hôm nay có thể nói hết với anh, tôi tin là sau này sẽ không có hiểu lầm nữa. Hy vọng Cận tổng và anh có thể tha thứ tôi hấp tấp và liều lĩnh, có được không?”
Tưởng Khâm nhìn ả một lúc, sau đó ôn hòa nói: “Tôi muốn nói thật, có thể sẽ làm cô tổn thương.”
Từ Hiểu Tuyền hơi cười, dùng tay ra dấu mời nói.
“Từ tiểu thư, cho tới bây giờ tôi vẫn không xem cô là vấn đề.”
Từ Hiểu Tuyền thay đổi sắc mặt.
“Tôi không quan tâm làm sao cô biết tôi và Cận Viêm dạo này có xung đột, anh ta nói với cô cũng được, người khác nói cũng được —— Vấn đề của tôi và Cận Viêm đã bắt đầu từ rất lâu, hoàn toàn không có liên quan gì đến cô.”
“Tôi rất vui vì cô đã chủ động đứng ra nhận lấy trách nhiệm, cũng rất cảm ơn lời giải thích và sự khoan dung của cô. Một người phụ nữ sau khi mất đi đứa con mà có thể hiền lành rộng lượng thế này thật hiếm có, nhưng rất tiếc tôi không thể tưởng tượng được sự đau khổ này là thế nào, dù sao con của tôi vẫn đang sống tốt.”
Từ Hiểu Tuyền mặt mũi trắng bệch, dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, môi run lên bần bật.
Tưởng Khâm mỉm cười vỗ vai ả: “Lần sau muốn gặp tôi tốt nhất nên hẹn trước, đừng quên tôi cũng là ông chủ của cô. Trong công ty có quy định là ai nắm 15% vốn chủ sở hữu trở lên sẽ có quyền hủy hợp đồng với nghệ sĩ, phải chứ?” Anh nói nhỏ vào tai Từ Hiểu Tuyền: “Thật ra vốn chủ sở hữu của tôi là 15,5%. Đừng quên tôi cũng là một ông chủ có nửa quyền giám hộ.”
Anh tỏ vẻ mặt đáng tiếc, nhún vai tao nhã.
Động tác này được anh làm trông rất đẹp mắt, lại phong độ khiến cho ai thấy tim cũng đều đập mạnh.
Từ Hiểu Tuyền thật sự nói không thành lời, trơ mắt nhìn Tưởng Khâm xoay người, bước về phía phòng khiêu vũ nguy nga lộng lẫy.
Cận Viêm vất vả đi lên cùng đám phóng viên vây quanh, còn chưa đi được hai bước đã thấy Tưởng Khâm tay đút túi quần đi xuống, lúc ngang qua nhau chỉ bỏ lại một câu: “Lên sân thượng cùng với cô nàng kia đi, đừng để cô ta xấu hổ trước mặt mọi người.”
Cận Viêm ngờ vực nhìn, nháy mắt đã nổi giận, quát lớn thư ký của mình là Triệu Tuyết hỏi: “Sao Từ Hiểu Tuyền lại ở đây?”
Thư ký run rẩy nói: “Cô ta là nghệ sỹ được ký hợp đồng… Phòng nhân sự của công ty… đưa thiệp mời…”
“Đuổi cô ta ra cho tôi! Lập tức!”
Cận Viêm sửa sang lại áo, muốn đuổi theo Tưởng Khâm nhưng đột nhiên lại nhớ ra chuyện gì: “——- Không phải lần trước tôi đã nói đừng để cô ta xuất hiện trước mặt tôi rồi sao?! Bất kể là đài truyền hình nào, chọn lấy một nơi bất kỳ rồi ném cô ta đi đi! Nếu còn để cô ta tiếp xúc với Tưởng Khâm lầnn ữa, tôi sẽ cho toàn bộ nhân viên ở phòng nhân sự nghỉ việc!”
Triệu Tuyết không dám nói một câu, chỉ liều mạng gật đầu.
Cận Viêm đẩy mạnh một nhà sản xuất quen thuộc đang bám lấy mình, ba chân bốn cẳng chạy về phía Tưởng Khâm vừa đi qua.