Ly Hôn

Chương 8 :

Ngày đăng: 06:22 19/04/20


Tối hôm đó Tưởng Khâm ngủ trong thư phòng.



Cận Viêm đưa con về giường xong ngồi bên cạnh thở ngắn thở dài, không kìm lại được những suy nghĩ còn đang thổn thức.



Lê Mông mặc áo ngủ hoa, mong đợi hỏi: “Tưởng Khâm sẽ bỏ chúng ta đi thật sao?”



Cận Viêm không nói lời nào, một lúc lâu sau mới hỏi: “Mẹ nói không mang con đi theo huh?”



“Vâng, mẹ nói ba cần cổ phần của con.” Lê Mông đột nhiên tò mò: “Ba, ba nói xem Tưởng Khâm không tốt chỗ nào, vì sao còn ra ngoài tìm người khác?”



“Ta chỉ yêu một mình mẹ con.”



“Vậy vậy chuyện Từ Hiểu Tuyền là sao?”



Từ Hiểu Tuyền chính là ngôi sao đã gọi điện cho Cận Viêm nói ả mang thai, Cận Viêm căn bản không muốn xác nhận, phản ứng đầu tiên là đưa tiền, đưa tiền nhiều hơn nữa, chỉ mong Tưởng Khâm không biết chuyện này.



Không phải hắn sợ Tưởng Khâm biết sẽ đòi chia tay, mà thật ra lúc ấy dù có thế nào hắn cũng không thể tưởng tượng được sẽ có ngày Tưởng Khâm muốn chia tay hắn. Hắn chỉ cho rằng, mặc kệ đó có phải là sự thật hay không, nếu Tưởng Khâm biết được chắc chắn sẽ rất thương tâm.



Từ nhỏ Cận Viêm đã biết trên thế giới này có rất ít người đối xử tốt với hắn, mà Tưởng Khâm lại đứng hạng đầu.



“Lúc đó ta thật sự đã say,” Cận Viêm suy sụp nói: “Bây giờ nghĩ lại chỗ rượu kia cũng không hẳn là nhiều, nhưng nơi đó nói trong rượu còn trộn lẫn thuốc trợ hứng gì đó… Vấn đề là hôm đó Vệ Hồng cũng ở đó, uống cũng không kém ta, làm sao có thể đi bộ về được?”



Lê Mông khinh bỉ nói: “Suy cho cùng là do ba không đủ tự chủ.”



“Con thì biết cái gì, đi đêm sao có thể không gặp ma? Rượu chính là thứ hại thân, lớn lên đừng có mà dính vào.”



Cận Viêm tập trung suy nghĩ trong chốc lát, lại nói: “Không phải, hôm nay mẹ con nói đến chuyện khác… Vấn đề là ta không nhớ nổi ta còn có chuyện gì có lỗi với mẹ con.”



Lê Mông lăn lốc rồi đứng dậy: “Đúng rồi, đúng rồi, hôm đó con ra khách sạn tìm mẹ, mẹ nói bây giờ ba đã thay đổi rồi, còn nói cảm thấy ba rất đáng sợ! Ba đã làm chuyện xấu gì để cho Tưởng Khâm biết?”



Hai cha con mù mờ đối diện nhau, không lần ra được đầu mối nào.



Nhưng trực tiếp hỏi Tưởng Khâm thì không được —- Tưởng Khâm hay nói chuyện ngụ ý khó hiểu, nếu vào thời cách mạng chắc chắn sẽ là một liệt sỹ mẫu mực.



Cận Viêm thuận miệng nói: “Làm sao ta biết được.”



“Mẹ còn ở thành phố này nữa không? Như vậy cuối tuần nào con cũng có thể tới thăm mẹ.”



“Không biết.”



“Vậy… Mẹ có họ hàng không?” Con ngươi Lê Mông chuyển động, nói: “Con nhớ từ trước tới giờ chưa nghe Tưởng Khâm nói có người nhà.”



Cận Viêm hơi dao động, trong phút chốc bỗng nhớ tới cha mẹ Tưởng Khâm.



Đối với hắn ấn tượng về đôi vợ chồng giáo sư kia đã mỏng dính như tờ giấy, chỉ có một lần sâu sắc nhất là lần hắn ở trên đường gặp tưởng Khâm, chưa kịp nói xong câu nào thì mẹ Tưởng Khâm đã đến, hạ giọng hỏi: “Sao con có thể giao du với loại người này? Đi mau đi mau!” Nói xong ngẩng mặt liếc mắt nhìn Cận Viêm.



Khoảng khắc đó để lại cho Cận Viêm ấn tượng rất sâu đậm, thậm chí còn hơn cảnh tượng bọn họ cầm dao đuổi cả hai ra khỏi cửa đã mơ mơ hồ hồ, chỉ có cái liếc mắt kia vẫn còn in sâu trong tâm trí Cận Viêm.



Bắt đầu từ khi đó hắn đã không xem đôi vợ chồng thuộc thành phần tri thức kia ra gì. Khi Tưởng Khâm và hắn đi đến thành phố này làm ăn chỉ có hai bàn tay trắng, lúc khá khẩm hơn Tưởng Khâm mới gửi tiền về cho cha mẹ, nhưng không lâu sau hai vợ chồng này lại đổi tài khoản, rõ ràng muốn ân đoạn nghĩa tuyệt.




Hắn cúi đầu dốc sức hôn môi Tưởng Khâm, hơi thở hỗn loạn vừa vội vàng vừa thô lỗ, hai tay dùng lực mạnh, cơ thể run rẩy căng phồng lên. Tưởng Khâm muốn rút cổ tay ra nhưng suýt nữa bị hắn kéo đứt ngón tay, mở miệng ra quát rồi lại cắn đầu lưỡi anh.



Đó là lần đầu tiên bối rối và cực kỳ thảm hại của hai người, Cận Viêm hoàn toàn không có kinh nghiệm thực chiến, còn Tưởng Khâm thì không biết phải làm gì. Lúc Cận Viêm tiến vào, anh quả thực giống như người bất tỉnh, chờ cơn đau dịu bớt mới cắn Cận Viêm một cái thật mạnh, suýt chút đã cắn bay miếng thịt trên vai hắn.



Dấu răng kia theo hắn cả một thời gian dài, cho đến khi Cận Viêm đã lớn mới từ từ biến mất. Nhưng hắn không cảm thấy thiệt thòi vì lúc ấy rất tuyệt vời ——- ban đầu hắn cho rằng dù sao Tưởng Khâm cũng là con trai, nếu như lại bị chuyện này kích thích thì sẽ sung sướng không kém những cặp nam nữ trong phim cấp ba.



Nhưng sự tình không giống như hắn dự đoán.



Tưởng Khâm được nuông chiều từ nhỏ, làn da nhẵn nhụi tinh tế, lại vừa mát lạnh, lúc chạm vào thì như tơ lụa làm cho người ta thấy dễ chịu. Tuy anh hơi gầy một chút, nhưng cũng không gầy trơ xương như những thiếu niên đang dậy thì, cũng không giống Cận Viêm cơ bắp trải dài cuồn cuộn. Vóc dáng anh cân đối dẻo dai đến từng miếng xương miếng thịt.



Vì thế Cận Viêm hết sức thoả mãn hết sức kích động chơi đùa đến tận nửa đêm, khi Tưởng Khâm khóc đến khản giọng, sắc mặt trắng bệch mới miễng cưỡng dừng lại. Cuối cùng sang ngày hôm sau, Tưởng Khâm sốt đến ba mươi chín độ.



Cận Viêm phải chăm sóc anh cẩn thận nửa năm trời, thề thốt vô số lần, khó khăn lắm mới có lần thứ hai.



Những năm cấp ba đó Tưởng Khâm phải dùng đến cách này để uy hiếp Cận Viêm học tập, mà Cận Viêm dường như rất sợ bà xã, tóc tai dựng thẳng cả lên để nghe giảng. Kết quả giai đoạn ôn thi này sống không bằng chết, làm những người bán hàng trên phố cùng những chú cảnh sát không khỏi thấy lạ.



Đại khái là do ảnh hưởng bị Tưởng Khâm ép buộc trước khi thi, cuối cùng kết quả tuyển sinh của Cận Viêm chỉ hơn người chót bảng khoảng mười hạng. Theo lý giờ phút này hắn nên ngoan ngoãn vào các trường học nghề, nhưng bất ngờ thay, mấy ông anh của Cận gia lại nhét chút tiền cho hắn vào đại học.



Thì ra khi đó cuộc chiến gia tộc máu chảy thành sông của nhà họ đã hạ màn, ai cầm quyền thì cũng đã cầm quyền, ai giàu có thì cũng đã giàu có, ai mất mạng thì cũng đã mất mạng. Những người vẻ vang thắng cuộc cảm thấy dường như mình đã quên mất thứ gì, bỗng vỗ đầu nói: A mẹ nó! Hình như còn có một thằng em!



Dù sao Cận Viêm kém mấy ông anh của mình đến mười tuổi, còn là con riêng, lại không có người mẹ quyền thế, hoàn toàn không thể uy hiếp được bọn họ. Huống hồ bản thân hắn cũng có máu giang hồ trời cho, nếu có thể bồi dưỡng tình cảm, sau này sẽ là trợ thủ đắc lực.



Khi đó Tưởng Khâm đã thi đậu đại học trọng điểm của cả nước, lần đầu tiên từ năm bảy tuổi đến nay không quấn lấy Cận Viêm nữa. Lúc đầu anh cũng không biết, cho đến năm hai đại học mới bất chợt phát hiện hình như Cận Viêm đã thay đổi.



Hắn không còn thiếu niên nông nổi, liều lĩnh, cậy mạnh hiếp yếu mà trở thành một người đàn ông chững chạc và khôn ngoan. Mối quan hệ của hai người cũng thay đổi, Tưởng Khâm không còn là người đảm đương vai trò giám sát, chỉnh sửa, hướng dẫn nữa, ở trước mặt Cận Viêm lại ra dáng một sinh viên đại học.



Tưởng Khâm không biết trong hai năm này Cận Viêm đã điên cuồng tiếp thu năng lượng đến từ gia tộc hắc đạo của mình, dường như mỗi ngày đều thay da đổi thịt. Ở nơi mà anh không thể nhìn đến, Cận Viêm đã trở thành một người khác, một người mà từ trước đến giờ anh chưa từng thấy, chưa từng quen biết.



Cận Viêm trong lòng rõ ràng nhất, cố tình làm cho Tưởng Khâm không ý thức được sự thay đổi của mình.



Bởi vì hắn yêu anh ——- nếu nói thời niên thiếu hắn thích Tưởng Khâm, thì đến bây giờ đã yêu anh rồi.



Thật ra nếu dựa vào tính cách của Tưởng Khâm, dù cho có thấy Cận Viêm đang chạy ở trên đường cũng không cảm thấy bất mãn. Có điều phản ứng của Tưởng Khâm tương đối chậm, sự việc xảy ra ngay lập tức thì anh có thể hoàn hảo ứng phó, thế nhưng khi khơi gợi lại việc đó thì anh sẽ chán nản và bị ảnh hưởng trong thời gian dài.



Cận Viêm biết rõ điểm này, nên không muốn mạo hiểm để Tưởng Khâm quay lưng bước đi vào lúc này.



Trong chuyện này, một chút mạo hiểm hắn cũng không thể.



Cho nên mỗi lần Tưởng Khâm đến thăm hắn vào kỳ nghỉ, hắn đều tỏ ra hết sức bình thường: hàn thuyên cùng bạn học, xem đá banh, ra ngoài uống rượu, đưa Tưởng Khâm đi chơi. Không thể nói cách này thành công mỹ mãn, tuy Tưởng khâm cũng có chút nghi ngờ nhưng lại tiếp tục mù quáng, lựa chọn tin tưởng hắn mà không hề suy nghĩ.



Cùng lắm là vụ lộn xộn hồi năm ba đại học đã làm cho Cận Viêm ít nhiều bị ảnh hưởng, trở nên trầm tĩnh nhiều nhưng thật ra lại là chuyện tốt khiến anh yên tâm nhiều.



Như này không hợp với IQ của Tưởng Khâm cho lắm, vẫn tin tưởng ngu dại nhiều năm liền. Thậm chí khi chuyện của hai người vỡ lở, cha mẹ Tưởng Khâm vừa nhìn đã biết con mình yêu người này là cực kỳ nguy hiểm, không từ mọi thủ đoạn chia rẽ hai người, thế nhưng Tưởng Khâm vẫn không thấy Cận Viêm khác trước.



Nhiều năm sau anh mới phát hiện ra sự thật, điều này khiến anh phải bỏ nhà ra đi, trở thành thằng đàn ông không có sự nghiệp, thật ra anh đã không còn nghĩ đến chuyện đó nữa rồi.



Và thiếu niên ngày xưa bị anh bắt làm bài tập, cùng anh đứng ở sân thượng xem bắn pháo hoa vào đêm ba mươi tết đã trôi theo năm tháng, vĩnh viễn cách xa anh rồi, từ nay về sau chỉ có thể thỉnh thoảng nhớ lại thời niên thiếu xa xôi đó mà thôi.