Ly Hôn
Chương 7 :
Ngày đăng: 06:22 19/04/20
Cận Viêm rống lên ra vẻ tuy mình không có chỉ số IQ cao bằng vợ, nhưng vẫn có thể xem weibo được!
Người viết tin này đích thị là một người chơi cờ có tinh thần bà tám, nội dung là: “Ở kỳ xã đường Vĩnh Khánh đã gặp được “Huyết Thủ” Kim Daesung[1] của giới cờ vây Hàn Quốc! Kim thất đẳng đang đánh cờ với một bé shota, được tường thuật trực tiếp ngay tại chỗ Haha”
[1] Kim Daesung: Hán Việt là Kim Đại Thành, cơ mà vì trùng tên với anh iêu của mình nên mình chuyển qua tên tiếng Hàn luôn =))
Chưa đầy ba mươi giây sau, blogger lấy siêu năng lực của mình ra phát sóng trực tiếp lần nữa: “Khai cuộc Kim thất đẳng dẫn trước, bé shota trông rất mệt mỏi, nhưng đến trung bàn[2] đột nhiên rồng lớn trỗi dậy, tàn sát nhau vô cùng ác liệt! Bé shota GJ[3] vô cùng!”.
[2] Giai đoạn của một ván cờ: Khai cuộc, trung bàn và tàn cuộc.)
[3] GJ = Good Job. Ý câu này là blogger kia khen Lê Mông chơi hay lắm ^^)
Dưới tin này còn có một bức ảnh chụp hình bé shota —— Lê Mông nghiêng mặt, nhíu chặt mày lại, cầm cờ trường khảo[4], khóe môi nhếch lên y hệt lưỡi đao mang theo hơi thở lạnh lùng.
[4] Trường khảo: thường xảy ra ở trung bàn chiến, ý nói suy nghĩ rất lâu mới đi được nước tiếp theo.)
Mặt mũi Cận Viêm không xấu, thậm chí có thể nói là đẹp trai cực kỳ, nếu không làm sao năm đó có thể tóm gọn Tưởng Khâm chỉ mới mười mấy tuổi thành công.
Hiển nhiên Lê Mông được kế thừa gien tốt này, ảnh chụp được đăng đi đăng lại hơn sáu mươi lần, không thiếu những câu bình luận khen ngợi như “thật dễ thương” “đáng yêu quá!” —— Đoàn Hàn Chi lấy từ khóa là “bé shota dễ thương” lùng sục, tình cờ thấy được weibo này.
Cận Viêm hỏi Vệ Hồng: “Dạo này Đoàn đạo diễn làm cái trò gì mà nặng lời thế hả?”
Lúc họ lái xe ra ngoài, Tưởng Khâm đã lướt weibo đến lần thứ ba, lần này là ảnh chụp kín cả bàn cờ: “Phụ trương đặc biệt! Trung bàn quân trắng tái tạo rồng lớn, bé shota không hề sợ hãi vung đao ngang tàng. Nước cờ thần thánh[5] 157 của quân đen đã mở ra một kiếp nạn lớn, quân trắng 160 bắt đầu giai đoạn thu quan!”
[5] Nước đi thần thánh: Ngụ ý kỳ thủ trong quá trình chơi cờ đã lĩnh ngộ được tài năng tới cảnh giới như thánh thần, ở lúc quan trọng từng bước làm ảnh hưởng đến toàn bộ ván cờ. Đây cũng là nước cờ mà kỳ thủ nào cũng mong muốn đạt được.)
Bình luận kêu la oai oái: “Không thể được!” “Chắc chắn là giả!” “Phải xem xét lại là có PS hay không, nếu không chủ nhà cũng chụp ảnh Kim Daesung up lên đi!”
Tất nhiên cũng có người hỏi: “Bé shota đó là ai? Dường như chưa gặp ở giải đấu nào.” “Dạo này có rất nhiều người mới, không phải Kim thất đẳng cố ý nhường đó chứ!”
Cận Viêm và Tưởng Khâm cùng lúc đầu đau như búa bổ.
Nửa tiếng sau Đoàn Hàn Chi gọi điện đến, ngữ điệu sôi nổi: “Bé shota thu quan đại thắng, có muốn tôi giúp hai người tường thuật không?”
“……..” Cận Viêm hỏi: “Con thích hại thân hả bạn nhỏ Lê Tiểu Mông?”
Bạn nhỏ Lê Tiểu Mông lén nhìn sắc mặt Tưởng Khâm, lập tức co người lại.
Trong xe im lặng như tờ, một lúc sau lá gan Lê Mông đã to lên được một chút, dựa người vào Tưởng Khâm nói: “Hôm nay con chơi cờ hay lắm, tiếc là hai người không được xem.”
“……..”
“Nếu sau này không phải đi học, ngày nào cũng chơi cờ thì vui quá.”
“………”
“Nếu sau này con đoạt được một giải quán quân quốc tế, hai người không ly hôn nữa được không?”
“………….”
Cuối cùng tiểu thái tử cũng nổi giận: “Hai người đúng là câm điếc vô dụng! Không muốn làm cha mẹ đương kim quán quân quốc tế hở?! Bây giờ nên tình tứ thế nào còn đợi con dạy sao? Mau mau mà chạy đến vừa ôm con vừa thề tốt làm lành đi!”
Cận Viêm một tay lái xe một tay đỡ trán, không muốn nói chuyện nữa.
Thật ra Tưởng Khâm đã sớm mở miệng, nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
Lê Mông tương đối mẫn cảm, hết nhìn ba lại nhìn mẹ bằng đôi mắt ngập nước.
“Không phải là quán quân quốc tế ta vẫn xem con là con mình…” Tưởng Khâm thở dài, hạ giọng nói: “Dù sau này có xảy ra chuyện gì thì vĩnh viễn cũng không thay đổi được.”
Lê Mông cố chấp hỏi: “Vậy hai người có ở với nhau nữa không?”
Cận Viêm nhìn qua kính chiếu hậu, biểu tình trên khuôn mặt Tưởng Khâm giờ phút này khó có ngôn từ nào có thể miêu tả được.
“Ta không biết,” Tưởng Khâm nói, “Người lớn cũng có rất nhiều chuyện không hiểu rõ, Lê Mông, con đừng bức ta.”